Dù đã được Hứa An Trường chấp thuận, nhưng Đồng Minh Sơn vẫn không dám tin, chỉ vào hỏa ngạc rồi lại chỉ vào chính mình, "Cho ta?"
Cứ lề mề mãi, e rằng phải giải thích thêm cả đống lý do, bởi vậy Sư Xuân cũng lười nhiều lời, cùng Hứa An Trường xoay người nhìn về phía hỏa ngạc kia.
Hỏa ngạc vẫn còn thoi thóp, thân thể bị siết chặt trong lưới đang dần nhỏ lại, có đệ tử Tứ Đỉnh Tông vẫn đang dùng kiếm đâm vào nó, càng đâm càng nhỏ.
Dưới sự dẫn dắt của Hứa An Trường và Sư Xuân, đám người Minh Sơn Tông cũng phi thân qua quan sát.
Hỏa ngạc không chảy máu, chỉ có những sợi lửa đỏ tựa cánh hoa liên tục bay ra từ vết thương, đưa tay chạm vào có thể khuấy động, nhưng lại như hư vô, chẳng hề vương màu, rời xa vài thước, sắc đỏ dần nhạt đi rồi biến mất vào cõi hư vô.