Tế Dư Thân tựa lưng vào ghế mây, cười tủm tỉm nói: “Vừa về đã tưởng được nghỉ một thời gian dài. Ai ngờ ở trên lại bắt đi làm nhiệm vụ rồi. Cái đại khu Giang Nam này mà không có mấy người chúng ta đúng là không xong!”
Cao Trường Không nhấp một ngụm mocha, khẽ cười.
“Cũng chỉ là tình cờ chúng ta đang rảnh thôi. Nếu như là các tiểu đội điều tra khác về thì nhiệm vụ này cũng sẽ do bọn họ đi thực hiện thôi.”
Cố Mạn nhìn biểu cảm bên cạnh của Cao Trường Không, mỉm cười.
“Vậy chẳng phải gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc sao?”