Trong ánh mắt của Trần Tiêu Tiêu thoáng lên tia kinh ngạc.
Bành Lỵ sửng sốt nhìn Trương Dịch rồi kêu lên: “Ngươi là nói nghiêm túc đấy à?”.
“Nhiệm vụ này vô cùng gian nan! Mười đội hành động trước đó đều đã bị tiêu diệt sạch. Chỉ khi đoàn kết lại, chúng ta mới có thể gia tăng tỷ lệ sống sót”.
“Ban đầu, năm người(thú) chúng ta lẽ ra có nhiều cơ hội hoàn thành nhiệm vụ nhất. Nếu ngươi tách ra như vậy, chẳng có lợi cho ai trong chúng ta”.
Trương Dịch thong thả dựa người vào ghế sofa, khoanh chân lại nói: “Nhưng các ngươi cũng không thừa nhận ta là đội trưởng. Mọi người lòng không thuận khí không hoà, cùng nhau chỉ làm vướng chân nhau. Có ý nghĩa gì?”.