Cả người hắn đột nhiên đờ ra, cú sốc quá lớn khiến cơ thể hắn cứng đơ, cổ họng không thốt nên lời.
Bạch Tĩnh Vũ cứng nhắc dùng thìa ngoáy thức ăn bỏ vào mồm, hốc mắt thì trống rỗng, còn hốc mắt bên kia thì tròng mắt rung rung lắc lắc.
"Sao thế? Tại sao ngươi lại... không... ăn..."
Cơ thể cô ta càng lúc càng cứng nhắc, đột nhiên một làn khói trắng bốc lên từ tròng mắt cô ta.
Người đàn ông ngồi đối diện mới làm phát ra tiếng hét thét chói tai.