Hình ảnh từ máy chiếu xuất hiện giữa không trung, Trương Dịch nhìn thấy khuôn mặt của Trần Hi Niên đầy phiền muộn.
Trương Dịch cười, “Trần Hi Niên, đã lâu không gặp!”
Trần Hi Niên bị gọi thẳng tên, ánh mắt lạnh nhạt hơn, vẻ mặt lộ ra nụ cười mà không vui, “Trương Dịch, thực sự đã lâu không gặp! Ngươi có thể kiên trì đến bây giờ, quả thật làm ta bất ngờ.”
Trương Dịch thở dài, với vẻ mặt an ủi, nói: “Lão Trần, đừng có cố chấp! Căn cứ Tây Sơn của các ngươi đã phải chịu nhiều tổn thất như vậy, chắc cũng không dễ dàng đâu.”
“Ngươi đối đầu với ta làm gì? Dù ngươi có thắng thì cũng có thể làm được gì?”