Nguyên Không Dạ tiếp tục bước trên tuyết sơn, cảm nhận hơi lạnh thổi qua khuôn mặt mình.
Dù có chút lạnh, nhưng không làm cô cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, cô cảm thấy quá buồn ngủ.
Dù cho gió tuyết lạnh giá cũng không thể ngăn cô rơi vào trạng thái mê man.
Nhiều lần cô không thể mở nổi mí mắt.