TRUYỆN FULL

[Dịch] Sư huynh, dừng tay đi, ngươi là nhân vật phản diện a!

Chương 104: "Công bằng nhất chiến" (2/2)

Haizz, loại tình tiết cẩu huyết như vậy, năm xưa mình rốt cuộc là làm sao mà đọc được nhỉ?

Sau khi giải quyết xong Vương Dã, Diệp Phàm tự nhiên hướng ánh mắt về phía Phong Thiệu. Hắn ta giơ trường đao lên, chỉ thẳng vào Phong Thiệu, lớn tiếng nói: “Họ Phong kia, ngươi có dám áp chế tu vi, cùng ta công bằng đánh một trận?”

Mọi người không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía Phong Thiệu đang ngồi ung dung trên ghế.

Khóe miệng Phong Thiệu nhếch lên một tia cười nhạt, thản nhiên hỏi: “Vì sao?”

Diệp Phàm ngẩn người. Vì sao cái gì? Hắn ta chính là nhìn Phong Thiệu không vừa mắt, muốn đánh Phong Thiệu một trận cho hả giận. Thế nhưng lý do này vạn lần không thể nói ra được. Hắn ta đảo mắt, cười nhạo: “Thế nào? Ngươi không dám?”

Phong Thiệu lắc đầu: “Thủ đoạn khích tướng quá kém cỏi, thật là ấu trĩ.”

Sắc mặt Diệp Phàm trở nên có chút khó coi: “Ít nói nhảm! Ngươi nếu như không dám thì cứ việc nói thẳng, ta cũng sẽ không cười nhạo ngươi!”

Phong Thiệu uể oải nói: “Ta không dám? Người thật sự không dám sợ là ngươi mới đúng? Nếu không tại sao ngươi còn nhất định phải bắt ta áp chế tu vi mới chịu đánh với ngươi? Ngươi nếu như thật sự dám, thì phải là một trận chiến không có bất kỳ điều kiện ràng buộc nào. Ngay từ khi ngươi nói ra bốn chữ ‘áp chế tu vi’, ngươi đã thua rồi.”

Sắc mặt Diệp Phàm đỏ bừng, cứng họng không nói nên lời.

Lạc Thu Sương bỗng nhiên lên tiếng quát lớn: “Đủ rồi! Diệp Phàm, ngươi còn muốn náo loạn đến khi nào? Chuyện của ta không liên quan đến ngươi, không cần ngươi phải ra mặt bênh vực ta!”

Nghe vậy, Phong Thiệu nhịn không được lắc đầu. Lời này nghe thì không có vấn đề gì, Lạc Thu Sương cũng đã bày tỏ rõ ràng suy nghĩ của mình. Thế nhưng nghe vào tai kẻ luôn tự tin là khí vận chi tử như Diệp Phàm, lại biến thành một phiên bản khác.

Đúng như Phong Thiệu dự đoán, sau khi nghe thấy Lạc Thu Sương quát lớn, trong lòng Diệp Phàm không những không buồn mà ngược lại còn mừng thầm. Hắn ta thầm nghĩ: Thu Sương trong lòng quả nhiên là có ta, nàng ấy là lo lắng ta bị tên này làm bị thương cho nên mới nói ra những lời như vậy. Diệp Phàm a Diệp Phàm, nàng ấy đã đối tốt với ngươi như vậy, ngươi còn không mau mau cứu nàng ấy ra khỏi biển lửa?

Nghĩ vậy, hắn ta nghiêm mặt nói với Phong Thiệu: “Ngươi chẳng qua chỉ là dựa vào tu vi cao hơn ta mà thôi, chẳng lẽ ngươi còn sợ cùng cảnh giới sẽ không địch lại ta? Người Thượng Vực, chẳng lẽ đều hèn nhát như vậy?”

Phong Thiệu thở dài, phẩy tay ngăn Lạc Thu Sương còn muốn nói tiếp, đứng dậy, nói: “Được rồi, vậy ta sẽ như ngươi mong muốn, áp chế tu vi cùng ngươi đánh một trận.”

Trong lòng Diệp Phàm mừng như điên, trên mặt cũng không tự chủ được mà lộ ra nụ cười đắc ý.

Phong Thiệu bước xuống, tùy tay rút ra một thanh trường kiếm, thản nhiên nói: “Ta chỉ dùng thanh linh khí bình thường này, miễn cho ngươi nói ta ỷ vào binh khí lợi hại mà khi dễ ngươi. Bây giờ, nhân lúc còn chưa động thủ, ngươi mau chóng nghĩ xem còn muốn đưa ra yêu cầu gì nữa không, kẻo lát nữa thua rồi lại kiếm cớ thoái thác.”

Lời này vừa nói ra, không ít người đều bật cười chế giễu.

Quả thực, khiêu chiến người khác còn yêu cầu người khác áp chế tu vi, chuyện này nghe vào quả thật khiến người ta cảm thấy ấu trĩ buồn cười.

Diệp Phàm tức giận đến mức mặt đỏ bừng, quát lớn: “Ít nói nhảm, tiếp chiêu!”

Lời còn chưa dứt, Diệp Phàm đã vung đao chém về phía Phong Thiệu.

Một đao này của Diệp Phàm khí thế bất phàm, uy lực vô cùng, với tu vi Thông Mạch Cảnh mà có thể chém ra một đao như vậy, quả thật đáng khen ngợi.

Thế nhưng, đó là đối với người thường.

Mà Phong Thiệu đã tu luyện Tiêu Dao Tam Thập Lục Kiếm Quyết, sao có thể coi trọng loại đao pháp này?

Hắn tùy ý vung kiếm, liền dễ dàng hóa giải một đao của Diệp Phàm. Đồng thời, Phong Thiệu còn ngáp một cái, nói: “Mau chóng đánh cho xong chuyện đi, ta hơi buồn ngủ rồi.”

Trí nhớ còn chưa dung hợp xong, hắn căn bản không cách nào ngủ được. Bình thường tu sĩ dù có mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng là chuyện bình thường, thế nhưng việc dung hợp trí nhớ lại khiến đầu óc hắn quá tải, cho nên mấy ngày nay Phong Thiệu lúc nào cũng trong trạng thái uể oải.

Diệp Phàm nghe vậy, cho rằng Phong Thiệu đang khinh thường mình, nhất thời tức đến sôi máu. Hắn ta thầm nói trong lòng: “Sư tôn, xin người giúp ta một tay!”

Ngay sau đó, Diệp Phàm cảm thấy một luồng lực lượng từ chiếc nhẫn lan ra toàn thân, khí tức cũng đột nhiên tăng vọt.

Phong Thiệu cười lạnh trong lòng: Đến rồi!

Chỉ thấy Diệp Phàm đột nhiên rút đao, thi triển một chiêu “Tam Trùng Lãng” hung hăng chém về phía Phong Thiệu. Chiêu thức này khí thế hùng hồn, đã hoàn toàn không phải là uy lực mà Thông Mạch Cảnh có thể thi triển được. Những người xung quanh đều nhận ra sự lợi hại của chiêu này, có người lập tức không nhịn được mà kinh hô thành tiếng.

Phong Thiệu lại lùi về phía sau một bước, trường kiếm chắn ngang ngực, lớn tiếng nói: “Dừng tay!”

Diệp Phàm cười lạnh: “Thế nào? Ngươi muốn nhận thua?”

Phong Thiệu lại không để ý đến hắn ta, mà thản nhiên nói: “Không ngờ đường đường là tiền bối cao nhân, lại có thể làm ra loại hành động lén lút đánh lén người khác, chẳng lẽ không sợ bị người trong thiên hạ chê cười sao?”

Mọi người nghe vậy, đều không khỏi tò mò. Phong Thiệu đang nói đến ai vậy?

Diệp Phàm lại giật mình trong lòng, ngữ khí có chút không được tự nhiên nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Phong Thiệu vẫn không để ý đến hắn ta, mà nói: “Mời tiền bối hiện thân!”

Diệp Phàm lớn tiếng nói: “Làm gì có tiền bối nào? Chẳng lẽ là ngươi…”

Còn chưa đợi hắn ta nói hết lời, Phong Thiệu đã lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một thứ đen sì xấu xí như cục gạch, lạnh lùng nói: “Nếu tiền bối không chịu hiện thân, vậy thì ta đành phải dùng ‘Thất Huyền Trấn Tà Ấn’ này để ép tiền bối ra mặt vậy!”

Lần này, lời nói của Phong Thiệu rốt cuộc đã có tác dụng.

Chỉ thấy trên ngón trỏ tay phải của Diệp Phàm bốc lên một làn khói trắng, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nó dần dần ngưng tụ thành một bóng người. Bóng người đó chắp tay về phía Phong Thiệu, bất đắc dĩ nói: “Không ngờ công tử có pháp nhãn như đuốc, lại bị ngươi nhìn ra, lão phu bội phục!”

Phong Thiệu chỉ cười nhạt, cũng không nói chuyện với bóng người kia, mà nhìn về phía Diệp Phàm, cười lạnh nói: “Đây chính là ‘công bằng nhất chiến’ mà ngươi nói sao?”