TRUYỆN FULL

[Dịch] Sư huynh, dừng tay đi, ngươi là nhân vật phản diện a!

Chương 149: Nhiên Nhi của ta, đã lớn rồi (1/2)

“Thả ta xuống! Thả ta xuống!”

Từ khi bị Sở Hạo nắm trong tay, Lâm Tiêu Nhiên không ngừng giãy giụa. Ban đầu Sở Hạo làm như không nghe thấy, nhưng lâu dần cũng thấy phiền. Bay đến một khu rừng rậm rạp, hắn bèn mất kiên nhẫn, quát lớn: “Tiểu nha đầu, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?”

Lâm Tiêu Nhiên không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Sở Hạo, phẫn nộ nói: “Ngươi dám giết ta, Thiệu ca ca nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

“Thiệu ca ca?” Sở Hạo cười lạnh, “Ngươi nói ‘Thiệu ca ca’, chẳng lẽ chính là tiểu tử vừa rồi? Tiểu tử kia tuổi còn trẻ mà đã tu luyện đến cảnh giới như vậy, còn có thể đỡ được một chiêu của ta, quả thật có chút bản lĩnh. Nhưng ngươi cho rằng, chỉ dựa vào hắn là có thể giết được ta sao?”

Lâm Tiêu Nhiên cười nhạo: “Ngươi tu luyện bao lâu rồi? Thiệu ca ca của ta mới tu luyện được bao lâu? Có tin hay không, chỉ cần cho Thiệu ca ca của ta vài năm nữa, hắn giết ngươi dễ như giết gà!”

Sắc mặt Sở Hạo trở nên u ám: “Tiểu nha đầu ngươi, đúng là cùng một khuôn đúc với nương của ngươi! Năm đó nếu không phải trúng kế khích tướng của nương ngươi, ta cũng sẽ không phải chịu đựng ở Phù Đồ Lâm mấy chục năm nay! Nếu ngươi đối với tình lang của ngươi có lòng tin như vậy, vậy bây giờ ta sẽ đi giết hắn. Ta ngược lại muốn xem xem, mấy chục năm sau ai dám giết ta như giết gà!”

Lâm Tiêu Nhiên biến sắc: “Ngươi dám động vào Thiệu ca ca của ta, ta sẽ kêu cha mẹ ta băm thây ngươi thành trăm mảnh!”

“Vậy thì ta cầu còn không được!” Sở Hạo cười lạnh, “Bất quá trước đó, hãy để ngươi nếm thử thủ đoạn của ta đã!”

Vừa dứt lời, Lâm Tiêu Nhiên liền cảm thấy bàn tay to lớn đang nắm lấy mình bỗng nhiên siết chặt, sau đó từng luồng khí âm hàn thấu xương chui vào trong cơ thể. Lâm Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, không nhịn được run rẩy.

Sở Hạo cười tủm tỉm nhìn Lâm Tiêu Nhiên đau đớn giãy giụa, chỉ chờ tiểu nha đầu này không chịu nổi đau đớn mà cầu xin tha thứ. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, Lâm Tiêu Nhiên lại cắn răng không nói một lời, một bộ dạng không chịu khuất phục.

Ngay cả Sở Hạo, cũng không nhịn được khen ngợi: “Tốt, tiểu nha đầu, quả nhiên có vài phần cốt khí, có phong thái của phụ thân ngươi đấy!”

Lâm Tiêu Nhiên vừa run rẩy vừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi… ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi, tra…tra tấn người khác toán… toan cái gì?”

Sở Hạo cười lạnh: “Tiểu nha đầu ngươi muốn chết, vậy ta đây lại không cho ngươi chết. Ta không những không cho ngươi chết, ta còn muốn cho ngươi sống không bằng chết.”

Trong lúc Sở Hạo tra tấn Lâm Tiêu Nhiên, Diệp Trần thì sợ hãi nhìn, một chữ cũng không dám nói, sợ kinh động đến Sở Hạo. Hắn cũng không biết tại sao Sở Hạo lại bắt mình đến đây, nhưng chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp.

Quả nhiên, ngay sau đó Sở Hạo liền chú ý đến Diệp Trần, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu tử, ta đoán ngươi nhất định rất tò mò, vì sao ta lại bắt ngươi đến đây. Ngươi không bằng tự mình đoán xem?”

Diệp Trần cười gượng, nói: “Tiền bối… tiền bối chẳng lẽ là thấy ta tư chất hơn người, muốn thu ta làm đồ đệ?”

Sở Hạo “ha ha” cười lớn: “Tiểu tử ngươi nghĩ cũng đẹp lắm. Bất quá rất tiếc, ngươi đoán sai rồi.”

Sau đó, sắc mặt Sở Hạo đột nhiên trở nên u ám: “Thị Hỏa Chi Thể của ngươi, ta rất vừa ý. Ta vừa mới từ Phù Đồ Lâm ra, vừa hay cần một thân thể. Thân thể của ngươi không tệ, rất phù hợp với nhu cầu của ta.”

Diệp Trần không khỏi kêu khổ thầm, vội vàng nói: “Tiền bối, kỳ thực thân thể ta không tốt như ngài nghĩ đâu! Ta… ta bị trĩ! Mỗi ngày đều đau không chịu nổi! Hơn nữa… hơn nữa ta còn hay bị đau bụng, cứ động một chút là lại đi ngoài! Tiền bối, trên người ta có rất nhiều bệnh, cướp lấy ta thật sự là không có chút lợi ích nào đâu! Ta biết một người có tư chất không tệ, tiền bối không bằng cân nhắc người đó xem!”

Nghe Diệp Trần nói như vậy, Sở Hạo cũng có chút tò mò: “Ồ? Ngươi nói người đó là ai?”

Diệp Trần cười hì hì nói: “Người đó chính là Đại sư huynh của tông môn chúng ta, tên là Phong Thiệu!”

Nghe đến đây, Lâm Tiêu Nhiên nhịn đau mắng: “Ngươi… kẻ nhát gan nhà ngươi thật là vô sỉ! Tham sống sợ chết, không có chút cốt khí!”

Sở Hạo cũng gật đầu: “Đúng vậy. Ngươi xem tiểu nha đầu này, tuổi còn nhỏ hơn ngươi rất nhiều, nhưng chỉ nói về cốt khí, đã hơn ngươi rất nhiều rồi!”

Diệp Trần xấu hổ, trong lòng lại rất khinh thường.

Đến lúc này rồi, còn muốn cốt khí để làm gì? Sợ mình chết chưa đủ sớm, chưa đủ đau khổ sao?

Không thấy Lâm Tiêu Nhiên kia có cốt khí như vậy, bị hành hạ đến mức nói chuyện cũng không nên lời sao?

Sở Hạo còn muốn nói thêm, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ thích thú. Hắn quay đầu nhìn Lâm Tiêu Nhiên, cười nói: “Tiểu nha đầu, tình lang của ngươi đến tìm ngươi rồi kìa.”

Lâm Tiêu Nhiên nghe vậy không khỏi kinh hãi, đang muốn lên tiếng, lại bị hắc vụ bao phủ, không thể lên tiếng.

Lúc này, Phong Thiệu ngự kiếm đến nơi, nhìn thấy Sở Hạo từ xa, lập tức quát lớn: “Mau thả người!”

Sở Hạo nhìn Phong Thiệu, cười nói: “Tiểu tử ngươi, lá gan cũng lớn đấy. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi có bản lĩnh đối phó với ta sao?”

Phong Thiệu rút Kim Ô Kiếm, thần sắc ngưng trọng: “Ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cho dù như vậy, ta cũng không thể trơ mắt nhìn ngươi cướp đi Nhiên Nhi!”

Sở Hạo cười lạnh: “Nếu đã như vậy, vậy thì đến đây đi! Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng ta, hai người bọn họ đều là của ngươi.”

Phong Thiệu liếc nhìn Diệp Trần, liền thu hồi ánh mắt: “Ta chỉ cần mang Nhiên Nhi đi!”

Sắc mặt Diệp Trần lập tức trở nên khó coi. Hắn vốn định kêu cứu, nhưng nghĩ lại, rồi lại ngậm miệng.

Dù sao Phong Thiệu cũng đánh không lại tên này, đoán chừng kêu cứu cũng vô dụng.

“Muốn mang tiểu nha đầu này đi, vậy thì hãy dùng hết toàn lực của ngươi đi!”

Tiếng cười điên cuồng vang lên, hắc vụ sau lưng Sở Hạo bỗng chốc hóa thành hàng chục sợi xích, giương nanh múa vuốt lao về phía Phong Thiệu.

Phong Thiệu thấy vậy, lập tức thi triển thân pháp, dốc toàn lực né tránh, đồng thời chuẩn bị chờ cơ hội phản công. Thế nhưng Sở Hạo dường như đã đoán được ý đồ của Phong Thiệu, xiềng xích dày đặc như mưa sa, gần như không có kẽ hở. Phong Thiệu dốc hết toàn lực, lại không tìm được cơ hội phản công, ngược lại bị xiềng xích bức đến mức không còn đường lui, bất đắc dĩ phải dùng kiếm chắn ngang ngực, cứng rắn chịu một đòn tấn công.