Quan Sóc gật đầu nói: “Chính xác là như vậy.”
Hàn Linh Huyên lúc này rót cho mỗi người một chén trà, thản nhiên nói: “Trì Huyền rầm rộ đến dự tiệc như vậy, chẳng lẽ hai vị không hề lo lắng chút nào sao?”
Quan Sóc nhún vai đáp: “Phong huynh còn không lo lắng, ta lo lắng làm gì?”
Nói đến đây, Quan Sóc nhìn Phong Thiệu, hỏi: “Phong huynh, kỳ thực mục đích thật sự của ngươi khi tổ chức bữa tiệc này là muốn nhắm vào một mình Trì Huyền, đúng không? Nhưng ngươi không sợ Trì Huyền âm thầm ra tay với ngươi sao? Ngươi cũng biết tên đó xưa nay không từ thủ đoạn nào, hoàn toàn không có phong thái của một cao thủ.”
Phong Thiệu đặt chén trà xuống, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Trì Huyền hành sự không từ thủ đoạn, quả thật rất khó đối phó. Tục ngữ có câu, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch. Hơn nữa bản thân Trì Huyền cũng có thực lực không tầm thường, muốn đối phó với hắn quả thực không phải chuyện dễ dàng. Nhưng hắn hành động lỗ mãng, làm việc không tính đến hậu quả, lại rất thích gây chuyện thị phi. Vì vậy, chỉ cần tìm đúng cách, đối phó với hắn cũng không phải là không thể.”