Trong lúc công việc đặt đường ống linh khí dưới lòng đất đang được tiến hành, thì trên mặt đất, hoạt động khai thác gỗ cũng bắt đầu diễn ra rầm rộ.
Phong Thiệu dự định xây dựng một thành thị lớn với chiều dài và chiều rộng mười km, tổng diện tích lên tới một trăm km vuông. Với diện tích eo hẹp bên kia sông thì hiển nhiên là không đủ. Muốn xây dựng thành thị, nhất định phải mở rộng vào trong rừng rậm.
Vì vậy, dưới sự hướng dẫn của Lục Thanh Uyên và Tả Linh Lan, các đệ tử Thái Vi Tông và đệ tử Cửu U Thánh Địa đã chia nhau tiến vào rừng rậm để tiêu diệt yêu thú. Lần này, đám yêu thú sinh sống qua nhiều thế hệ trong rừng rậm coi như là gặp nạn, bị rất nhiều tu sĩ càn quét như chẻ tre. Lãnh địa của yêu thú bị thu hẹp dần, từng bước bị dồn về phía bắc rừng rậm. Còn khu rừng rậm sâu hàng chục km về phía nam, đã trở thành khu vực cấm địa của yêu thú.
Còn hàng trăm lao động mà Vân Gian Các đã chiêu mộ, thì trở thành tiều phu, bắt đầu công việc đốn hạ cây cối.
Đối với khu rừng rậm rộng lớn hàng vạn km vuông, thì khu vực rộng vài chục km vuông này căn bản chẳng đáng là bao. Nếu nhìn từ trên cao xuống, cũng chỉ thấy khu rừng rậm như bị cắt đi một góc nhỏ mà thôi. Thế nhưng, khu vực này đối với Phong Thiệu mà nói, lại vô cùng quan trọng.