Phong Thiệu trêu chọc hỏi: “Lần này không sợ mất uy nghiêm nữa sao?”
Lâm Tiêu Nhiên lại nói: “Không có ai nhìn thấy, vậy thì không sao!”
Đối với Lâm Tiêu Nhiên mà nói, bay lên trời một vòng không tính là gì, nhưng để Phong Thiệu ôm lại là một cảm giác khác. Cảm giác được bao bọc trong vòng tay ấm áp của người yêu, cảm nhận cơn gió mạnh ập vào mặt, khiến nàng vô cùng say mê.
Đối với yêu cầu của Lâm Tiêu Nhiên, Phong Thiệu đương nhiên sẽ không từ chối. Hắn bế Lâm Tiêu Nhiên lên theo kiểu bế công chúa, cười lớn nói: “Đã là Nhiên Nhi đã ra lệnh, vậy tại hạ không dám không tuân!”
Một đạo kim quang lóe lên, Phong Thiệu đã đạp lên Kim Ô Kiếm, bay lên không trung, trên không trung còn vọng lại tiếng kinh hô của Lâm Tiêu Nhiên: