TRUYỆN FULL

[Dịch] Sư huynh, dừng tay đi, ngươi là nhân vật phản diện a!

Chương 52: Thôn Hỏa Cự Mãng (1/2)

Theo như ghi chép trong Thiên Hoa Ngọc Giản, Lục Dương Linh Hỏa nằm tại vị trí cách Thái Vi Tông về phía Tây khoảng một ngàn tám trăm dặm.

Vì lần này không cần mang theo ai khác, nên dưới sự toàn lực phi hành của Phong Thiệu, chỉ mất vài canh giờ hắn đã đến một thành trì lớn cách đó năm trăm dặm.

Thấy trời đã gần sáng, Phong Thiệu quyết định dừng chân nghỉ ngơi một lát, tiện thể dùng bữa sáng.

Thật ra, với tu vi hiện tại của Phong Thiệu, cho dù mười ngày nửa tháng không ăn uống cũng không thành vấn đề. Nhưng dù sao hắn cũng chưa đạt đến Tiên Thiên cảnh giới viên mãn, hấp thụ linh khí thiên địa chỉ có thể bổ sung một phần tiêu hao cho cơ thể, không thể bổ sung toàn bộ, cho nên thỉnh thoảng ăn một bữa cũng tốt cho cơ thể.

Hơn nữa, ăn uống vốn là một lạc thú lớn của đời người, nếu không cần thiết phải bế cốc, tại sao phải từ bỏ lạc thú này?

Và khi Phong Thiệu đang đi trên đường phố, Lục Thanh Uyên cũng đến thành trì này.

Truyền tống lệnh bài của Phong Thiệu có thể truyền tống xa nhất là năm trăm dặm, nhưng vị trí là ngẫu nhiên. Cho dù là Phong Thiệu cũng không ngờ tới, Lục Thanh Uyên lại tình cờ truyền tống đến gần thành trì này.

Sau khi vào thành, Lục Thanh Uyên đang định tìm người hỏi đường thì từ xa bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, nàng không khỏi sững sờ.

Phong sư huynh? Sao huynh ấy lại đến đây?

Vốn dĩ gặp được sư huynh cùng môn phái ở cách đó mấy trăm dặm, Lục Thanh Uyên hẳn là nên vui mừng. Chỉ là người kia lại là Phong Thiệu, đối mặt với Phong Thiệu, Lục Thanh Uyên không khỏi có chút chột dạ. Nghĩ một hồi, Lục Thanh Uyên quyết định tạm thời không gặp mặt Phong Thiệu, trước tiên đi theo sau hắn xem hắn muốn làm gì. Nếu Phong Thiệu có việc cần, nói không chừng nàng có thể giúp đỡ một chút, coi như chuộc lỗi với hắn.

Nhìn thấy Phong Thiệu bước vào một tửu lâu, Lục Thanh Uyên đảo mắt nhìn xung quanh, tìm một trà quán gần đó ngồi xuống, gọi một bình trà nhâm nhi.

Không lâu sau, Phong Thiệu từ tửu lâu đi ra, sau đó liền trực tiếp đi về phía Tây thành. Lục Thanh Uyên vội vàng tính tiền, cũng đi theo.

Sau khi ra khỏi thành, Phong Thiệu tùy tiện tìm một nơi vắng vẻ liền ngự kiếm mà đi. Thấy vậy, Lục Thanh Uyên càng thêm nghi hoặc.

Rốt cuộc Phong sư huynh muốn đi đâu?

Nàng cũng ngự kiếm đi theo, chỉ là tốc độ phi hành của Phong Thiệu cực nhanh, Lục Thanh Uyên gần như phải dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng không bị bỏ lại phía sau. Khi đáp xuống vào lúc chạng vạng, Lục Thanh Uyên chỉ cảm thấy toàn thân một trận hư thoát, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.

Nàng vội vàng ngồi xuống điều tức, còn Phong Thiệu ở phía trước cách đó mấy dặm lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Tu vi của Lục Thanh Uyên dù sao cũng kém Diệp Trần một chút, hơn nữa vì muốn đuổi kịp Phong Thiệu gần như đã dùng hết toàn lực, hơi thở của Lục Thanh Uyên rất dễ dàng bị Phong Thiệu phát hiện. Phong Thiệu không muốn gây thêm phiền phức, vì vậy liền cố ý tăng tốc độ. Nhưng không biết Lục Thanh Uyên này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, cho dù đã sắp không nhìn thấy bóng dáng Phong Thiệu đâu, nàng vẫn bám sát không rời.

Phong Thiệu không khỏi có chút do

Hắn coi như là sợ mấy kẻ khí vận chi tử (nữ) này rồi, chuyện đứng đắn thì không làm được mấy, suốt ngày chỉ gây thêm phiền phức.

Nhưng mà…

Nghĩ đến ngày hôm qua Lục Thanh Uyên vì yểm hộ đồng môn lui lại mà dốc toàn lực chiến đấu, Phong Thiệu khẽ thở dài.

Thôi vậy, mặc kệ nàng ta. Nếu nàng ta còn muốn giở trò gì, mình cũng có cách đối phó.

Đêm nay cứ thế trôi qua.

Ngày hôm sau, Phong Thiệu tiếp tục lên đường về phía Tây. Lần này, hắn cố ý giảm tốc độ, để Lục Thanh Uyên có thể theo kịp. Còn Lục Thanh Uyên tuy rằng nghi hoặc tại sao Phong Thiệu lại giảm tốc độ, nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Phong Thiệu muốn bảo tồn thể lực.

Vì Phong Thiệu cố ý nương tay, lần này Lục Thanh Uyên rất dễ dàng đuổi kịp, thậm chí còn có dư lực che giấu khí tức của bản thân.

Hôm nay lại bay thêm nửa ngày, cuối cùng Phong Thiệu đáp xuống trước một ngọn núi.

Sau khi điều tức một lúc, Phong Thiệu điều chỉnh trạng thái của bản thân đến trạng thái tốt nhất, lúc này mới đứng dậy, bắt đầu quan sát ngọn núi trước mặt.

Ngọn núi này thoạt nhìn rất bình thường, trong số rất nhiều danh sơn đại xuyên ở Thượng Vực thì nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một ngọn núi nhỏ. Nhưng ai có thể ngờ được, Lục Dương Linh Hỏa nổi danh thiên hạ, lại ẩn giấu trong ngọn núi này.

Lục Dương Linh Hỏa là chí dương chi hỏa, tuy không bằng Cửu Thiên Ly Hỏa cũng là chí dương chi hỏa, nhưng trong số rất nhiều linh hỏa cũng được coi là đứng hàng đầu.

Nếu dùng Lục Dương Linh Hỏa luyện chế đan dược, có thể dễ dàng hóa giải độc tố trong đó, khiến phẩm chất đan dược tăng lên ít nhất một bậc. Nếu có thể dùng Lục Dương Linh Hỏa rèn đúc binh khí, cũng có thể khiến binh khí mang thêm hiệu quả trừ tà phá ma, dùng nó đối phó với Ma Tu có thể đạt được hiệu quả gấp đôi. Không chỉ như thế, Lục Dương Linh Hỏa còn có thể dùng để bổ sung cho hộ sơn đại trận, tăng thêm thuộc tính thiêu đốt cho hộ sơn đại trận, uy lực có thể tăng lên gấp đôi.

Linh hỏa như vậy, có thể tưởng tượng được nếu bị người đời biết được vị trí của nó, sẽ gây ra náo động lớn đến mức nào.

Nhưng hiện tại, Lục Dương Linh Hỏa vẫn yên lặng ẩn giấu trong ngọn núi nhỏ không chút thu hút này, ngoại trừ Phong Thiệu ra không ai biết đến sự tồn tại của nó.

Phong Thiệu dựa vào Thiên Hoa Ngọc Giản thăm dò một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một lối vào hang động nhỏ hẹp dưới chân núi. Lối vào hang động này cực kỳ kín đáo, nếu không cố ý tìm kiếm thì gần như không thể nào tìm thấy. Mà khi Phong Thiệu nhìn thấy lối vào hang động này, trong đầu không khỏi nảy ra một suy nghĩ kỳ quái.