Khi cuộc đối thoại giữa Thanh Dương Tử và lão nhân rơi vào bế tắc, cuối cùng Diệp Trần đã lên tiếng phá vỡ thế giằng co.
Chỉ nghe thấy Diệp Trần cao giọng nói: “Chưởng môn sư bá, sư thúc tổ tính tình thẳng thắn, nên có đôi lời nói ra có phần khó nghe. Nhưng những lời sư thúc tổ nói đều là vì muốn tốt cho Thái Vi Tông. Chưởng môn sư bá, chẳng hay người có nhận ra rằng, hiện giờ người trong thiên hạ khi nhắc đến Thái Vi Tông, đều chỉ biết đến Thánh tử mà không biết đến Chưởng môn hay không? Sư thúc tổ nghe được chuyện này, đau lòng khôn xiết, nên mới tức tốc trở về Thái Vi Tông, mong Chưởng môn sư bá nể tình sư thúc tổ một lòng son sắt, đừng quá câu nệ những lễ nghi rườm rà đó nữa.”
Nghe vậy, Thanh Dương Tử khẽ nhíu mày.
Thực ra trong lòng Thanh Dương Tử vẫn còn hơi nghi ngờ về thân phận thật sự của lão nhân này, nhưng chắc cũng chẳng có ai rảnh rỗi đến mức chạy đến đây mạo danh bậc tiền bối của một tông môn nhỏ bé. Nhưng nếu nói lão nhân này thật sự quan tâm đến Thái Vi Tông thì cũng không hẳn. Nếu thật sự lo lắng cho tương lai của Thái Vi Tông, lúc trước đã chẳng rời bỏ tông môn khi Thái Vi Tông gặp khó khăn, chạy ra ngoài làm một lão già rong chơi tự tại.
Giờ đây Thái Vi Tông thoát khỏi nguy cơ bị diệt môn, đều là nhờ vào nỗ lực của các đệ tử hiện tại, chẳng liên quan gì đến lão già mất tích bao nhiêu năm này. Giờ đột nhiên quay về, trong lòng Thanh Dương Tử tất nhiên cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, có một câu Diệp Trần nói rất đúng. Người đời bây giờ khi nhắc đến Thái Vi Tông, chỉ biết đến Thánh tử mà không biết đến Chưởng môn. Danh xưng Chưởng môn của hắn nghe thì hay đấy, nhưng thực tế cho dù là đối nội hay đối ngoại, danh vọng đều không bằng Phong Thiệu. Thậm chí, còn có người từng nói: “Nếu không phải Thái Vi Tông may mắn nhặt được bảo bối là Phong Thiệu, e rằng Thái Vi Tông đã sớm không còn.”
Tuy lời này không phải là không có lý, nhưng Thanh Dương Tử nghe xong vẫn cảm thấy không thoải mái.
Khi Thái Vi Tông còn suy yếu, hắn một lòng một dạ chỉ muốn làm cho tông môn lớn mạnh. Nhưng đáng tiếc năng lực có hạn, dưới sự lãnh đạo của hắn, tình hình của Thái Vi Tông không những không khá hơn mà còn ngày càng tệ. Mãi cho đến khi Phong Thiệu bái nhập sư môn, Thái Vi Tông mới dần dần hồi sinh, trở thành một tông môn hạng hai có chút danh tiếng ở Đông Châu.
Thế nhưng sau khi Thái Vi Tông dần dần trỗi dậy, tâm tư của Thanh Dương Tử lại bắt đầu hoạt động. Hắn bắt đầu muốn dựa vào danh tiếng và thực lực của Thái Vi Tông để tạo dựng hình ảnh một bậc tiền bối cao nhân ở Đông Châu, chứ không phải như một con rối chỉ biết núp sau lưng Phong Thiệu. Nhưng bất lực là, người trong tông môn nghe lời Phong Thiệu còn nhiều hơn người nể mặt hắn - một vị Chưởng môn.
Thậm chí, ngay cả sư đệ Tần Chiêu và sư muội Đỗ Nguyên Tịch đều coi trọng Phong Thiệu hơn hắn - Chưởng môn sư huynh của bọn họ. Hắn thậm chí còn nghi ngờ, liệu có một ngày nào đó, khi thức dậy, sẽ có người yêu cầu hắn nhường ngôi vị Chưởng môn cho Phong Thiệu hay không.
Nỗi lo lắng này của hắn không phải là không có căn cứ, mà đã có dấu hiệu từ trước.
Từng có một lần, hắn vào Tàng Bảo Các, muốn lấy một món Pháp Bảo Linh Khí, không ngờ đệ tử canh giữ Tàng Bảo Các lại nói chuyện này phải do Phong Thiệu quyết định, chỉ cần Phong Thiệu gật đầu đồng ý thì hắn mới được phép lấy Pháp Bảo Linh Khí.
Chính chuyện này đã khiến Thanh Dương Tử cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn nghi ngờ, có lẽ Phong Thiệu đã dần dần tước bỏ quyền hành của hắn - một vị Chưởng môn, sớm muộn gì thì tông môn này cũng sẽ hoàn toàn do Phong Thiệu quyết định.
Thực ra cũng không thể trách Phong Thiệu được. Phong Thiệu đặt ra quy định này chủ yếu là để tránh việc Pháp Bảo Linh Khí trong Tàng Bảo Các không khớp số lượng, đến lúc cần dùng lại không có mà dùng. Tuy rằng đệ tử canh giữ Tàng Bảo Các hơi cứng nhắc, nhưng cũng không thể trách đệ tử đó được, bởi vì Phong Thiệu đã nói từ trước, tất cả mọi người trong tông môn đều phải tuân thủ quy định, bất kể người đó có thân phận gì đi chăng nữa.
Còn về việc Chưởng môn bị tước quyền, đó hoàn toàn là do Thanh Dương Tử tự chuốc lấy.
Bản thân Phong Thiệu là người tôn sư trọng đạo, rất coi trọng uy tín của Thanh Dương Tử trong Thái Vi Tông, vì vậy trong thời gian đầu phát triển tông môn, Phong Thiệu luôn cố tình lôi sư tôn của mình vào. Cho dù Thanh Dương Tử không làm gì, ít nhất cũng phải thể hiện sự hiện diện của mình.
Thế nhưng rất nhiều quyết định của Phong Thiệu đều khiến Thanh Dương Tử không hiểu nổi, nhưng kết quả cuối cùng lại thường mang lại hiệu quả bất ngờ. Lúc đầu Thanh Dương Tử còn muốn thể hiện sự hiện diện của mình, nhưng khi phát hiện ra bản thân cơ bản không đóng vai trò gì, cũng không thể đưa ra bất kỳ quyết định nào, hắn liền trực tiếp trở thành một Chưởng quỹ thảnh thơi, giao hết mọi việc cho Phong Thiệu xử lý.
Ban đầu Phong Thiệu cũng từng phản đối, đồng thời hy vọng sư tôn có thể tham gia nhiều hơn vào việc xây dựng tông môn. Hắn thậm chí còn suýt nữa nói thẳng với sư tôn rằng không yêu cầu ông phải làm gì, chỉ cần ông đến đó cho có mặt là được.
Tuy nhiên, suy nghĩ của Thanh Dương Tử vừa đơn giản vừa ấu trĩ. Hắn cho rằng, nếu rất nhiều việc không cần mình đưa ra quyết định, vậy thì cứ giao hết cho Phong Thiệu làm là được rồi, bản thân cũng chẳng cần phải nhúng tay vào làm gì.
Vì vậy, đây mới chính là nguyên nhân căn bản khiến Thanh Dương Tử bị “tước quyền”. Không phải Phong Thiệu chủ động tước quyền của hắn, mà là do chính hắn chủ động để bị tước quyền.
Ban đầu còn có đệ tử đến xin ý kiến Thanh Dương Tử, nhưng Thanh Dương Tử đều đẩy hết sang cho Phong Thiệu, mỗi lần đều chỉ nói một câu “Đi hỏi Đại sư huynh của con đi”, hoặc là “Đi bàn bạc với Đại sư huynh của con đi”. Lâu dần, tự nhiên cũng chẳng còn đệ tử nào đến xin ý kiến hắn nữa, tất cả đều đi tìm Phong Thiệu.
Đáng thương cho Phong Thiệu, vì phát triển tông môn mà ngay cả thời gian tu luyện của bản thân cũng bị trì hoãn, mọi việc lớn nhỏ trong tông môn đều do một tay hắn lo liệu. Hắn thật sự không muốn gánh vác nhiều như vậy, nhưng bất lực không có ai chia sẻ gánh nặng, hắn cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.