“Không ngờ đường đường là Chưởng môn của Thương Vân Môn, một trong mười đại tông môn của Nam Vực, vậy mà lại bán nữ cầu vinh!
“Chưởng môn, người có từng hỏi qua ý kiến của Thánh Nữ chưa? Người có từng tôn trọng nàng ấy chưa?
“Thấy lợi quên nghĩa, thay lòng đổi dạ, thật sự là khiến người ta lạnh lẽo đến tận răng!
“Thương Vân Môn này, không ở cũng được!”
Bên trong một tòa đại điện, một thiếu niên đang say sưa luyện võ, lớn tiếng quát mắng, một bộ dáng vẻ nghé con không sợ cọp.
Một vị trưởng lão mặc trường bào màu lam tức giận quát: “Diệp Phàm, ngươi chẳng qua chỉ là một Ngoại môn đệ tử, đâu ra đến lượt ngươi lên tiếng? Dám ở đại điện như thế này mà kêu gào, chẳng lẽ là chán sống rồi sao?”
(Dịch giả: Cả 2 thằng KVCT đều có họ Diệp, cảm giác tác giả có thù...)
Diệp Phàm ngửa mặt lên trời cười lớn: “Bất quá chỉ là một tên xa lạ đến từ Thượng Vực, vậy mà lại khiến cho các ngươi cam tâm tình nguyện dâng Thánh Nữ lên, hoàn toàn không để ý đến ý nguyện của nàng ấy. Hành động như vậy, vậy mà còn có mặt mũi trách mắng ta? Diệp Phàm ta tuy bất tài, hôm nay liền lấy thân phận nhỏ bé này, trả lại cho Thánh Nữ một sự công bằng!”
Ngồi ở vị trí đầu não chính giữa đại điện, một nam tử trung niên dùng ngữ khí âm lãnh nói: “Diệp Phàm, ta thấy ngươi tư chất không tồi, vốn định thu ngươi làm đồ đệ chân truyền, không ngờ ngươi lại không biết điều như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta không dám động vào ngươi?”
Diệp Phàm vươn một tay, một thanh trường đao màu đen xuất hiện trên tay. Hắn lớn tiếng nói: “Chưởng môn, Thánh Nữ chính là nữ nhi thân sinh của người! Người cứ như vậy mà đem nàng ấy tặng cho một người xa lạ? Người còn xứng làm phụ thân sao?”
“Làm càn!” Chưởng môn không khỏi tức giận.
Nhìn thấy một màn này, ngồi ở vị trí bên trái Chưởng môn, một thanh niên không khỏi che miệng ngáp dài một cái.
Vị thanh niên này, chính là Phong Thiệu.
Nói thật, Phong Thiệu chưa từng nghĩ tới mình vậy mà cũng có thể gặp phải cảnh tượng cẩu huyết như vậy. Tiểu thuyết mà hắn từng đọc ở kiếp trước, có cảnh tượng như thế này, không phải mười bộ thì cũng tám bộ. Lúc ấy hắn còn cảm thấy loại tình tiết này viết một lần là được rồi, cứ viết mãi thì chán lắm. Dù sao viết tiểu thuyết, nói chung là phải viết chút gì đó của riêng mình chứ? Ngay từ đầu đã tạo ra một tình tiết cũ rích, chẳng phải sợ độc giả bị bội thực thẩm mỹ sao?
Thế nhưng sau đó Phong Thiệu phát hiện, độc giả dường như rất khó có thể bị bội thực thẩm mỹ với loại tình tiết này, ngược lại là xem một lần lại kêu một lần sảng khoái.
Được rồi, có cầu thì mới có cung, là Phong Thiệu đã nghĩ nông cạn rồi.
Thế nhưng Phong Thiệu vạn vạn không ngờ, mình vậy mà cũng có một ngày gặp phải loại tình tiết này.
Phong Thiệu không nhịn được than thở trong lòng. Biết trước sẽ có tình tiết cẩu huyết như vậy xuất hiện, có lẽ mình đã không nên đến đây.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Phong Thiệu đến đây cũng là bất đắc dĩ.
Chuyện này phải kể từ bảy ngày trước.
Phong Thiệu ở trong Tam Sinh Tháp, gặp được kiếp trước của mình, một trong Tam Đại Cung Chủ của Càn Khôn Cung, Hy Hòa, sau đó từ Hy Hòa biết được một số bí mật liên quan đến thế giới này, đồng thời cũng hiểu được những chức năng ẩn giấu của Thiên Hoa Ngọc Giản.
Sau đó, Hy Hòa Cung Chủ liền chủ động đề nghị giúp Phong Thiệu tái tạo tư chất. Còn chưa đợi Phong Thiệu kịp phản ứng, hắn đã trước mắt tối sầm, ngất đi.
Tiếp theo, hắn liền mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, hắn dường như đã trải qua một kiếp người trọn vẹn, và ở cuối giấc mơ, hắn mơ hồ nghe thấy một giọng nói thê lương vang lên:
“Sư huynh, con đường này, rốt cuộc là không ổn rồi!”
Sau đó, hắn liền tỉnh lại.
Hắn cẩn thận nhớ lại nội dung trong giấc mơ, lại phát hiện mình rõ ràng đã trải qua rất nhiều chuyện trong giấc mơ, nhưng bây giờ lại cái gì cũng không nhớ nổi. Chỉ có giọng nói thê lương kia là vẫn luôn văng vẳng bên tai hắn. Thế nhưng dung mạo của người nói, hắn lại thế nào cũng không nhớ ra nổi, chỉ là mơ hồ cảm thấy người đó rất thân thiết.
Sau khi đã cẩn thận chải chuốt lại suy nghĩ một lượt, Phong Thiệu vẫn thủy chung không thể nào nhớ ra nội dung của giấc mơ, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, quyết định trước tiên cứ lo chuyện trước mắt đã. Thế là hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện có gì đó không đúng.
Đây là đâu?
Phong Thiệu vội vàng lấy Thiên Hoa Ngọc Giản ra, lại phát hiện ngay cả Thiên Hoa Ngọc Giản cũng chỉ có thể hiển thị một vùng nhỏ xung quanh. Mà bên ngoài vùng nhỏ này là một màu đen kịt.
Phong Thiệu lập tức nhận ra, phiền phức rồi.
Thiên Hoa Ngọc Giản trong rất nhiều trường hợp đều có thể đóng vai trò như một tấm bản đồ điện tử, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đi một vòng qua khu vực đó trước. Nói một cách đơn giản, nó giống như trong các game chiến thuật, phải tiến hành thăm dò bản đồ.
Hắn bây giờ chẳng khác nào bị ném vào một bản đồ mới, phải tự mình thăm dò lại từ đầu mới có thể có được tầm nhìn.
Điều này có chút phiền phức rồi đây.
Ngay khi Phong Thiệu chuẩn bị ngự kiếm bay lên dò xét bản đồ, hắn đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng đầu óc, ngã nhào xuống đất.
Lúc đầu Phong Thiệu còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi kiểm tra cơ thể của mình, hắn liền hiểu ra.
Tái tạo tư chất đã gần như tiêu hao toàn bộ chân nguyên của hắn. Bởi vậy hắn cần phải ngồi xuống luyện khí mới có thể khôi phục lại.
Chuyện này nói ra thì đơn giản, chỉ là lúc này đây lại không thích hợp để làm như vậy. Nguyên nhân là bởi vì ở đây chỉ có một mình hắn, không có ai hộ pháp. Ở nơi hoang dã mà tu luyện, rất dễ bị người hoặc thú đi ngang qua quấy rầy. Một khi đã bị quấy rầy, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì tu vi uổng phí.
Nhưng không ngồi xuống luyện khí thì không cách nào khôi phục, vậy phải làm sao bây giờ?
Sau một hồi suy nghĩ, Phong Thiệu quyết định trước tiên cứ kiểm tra xem tình trạng cơ thể hiện tại của mình thế nào đã.
Vừa kiểm tra, Phong Thiệu đã suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Theo như lời Hy Hòa, tư chất mà Phong Thiệu được tái tạo có tên là “Lục Đạo Luân Hồi Thể”. Lục đạo luân hồi, hắn hiểu, thế nhưng Lục Đạo Luân Hồi Thể, hắn lại không hiểu. Loại thể chất này chưa từng được ghi chép ở bất kỳ đâu, ngay cả trong truyền thuyết cũng chưa từng nhắc đến loại thể chất này, bởi vậy Phong Thiệu cũng không khỏi mơ hồ.