TRUYỆN FULL

[Dịch] Sư huynh, dừng tay đi, ngươi là nhân vật phản diện a!

Chương 123: Huyền Lôi Phái (2/2)

Diệp Phàm gầm lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Trước kia hắn có lẽ còn có tự tin giao thủ với Phong Thiệu một trận. Nhưng sau mấy lần giao thủ, Diệp Phàm cũng rốt cuộc hiểu ra, thực lực của Phong Thiệu mạnh hơn hắn rất nhiều. Trong trường hợp kim

Cho nên hắn chỉ có thể chạy trốn.

Lối vào bí cảnh, đại khái là cơ hội chạy trốn cuối cùng mà Thiên Đạo lưu lại cho Diệp Phàm. Nhưng lần này, Phong Thiệu lại không muốn cho Diệp Phàm cơ hội chạy trốn nữa.

Cho nên Phong Thiệu vừa ra tay liền sử dụng Phù Dao Kiếm Quyết mạnh nhất, một đạo Kiếm Khí hướng Diệp Phàm chém ngang qua!

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Diệp Phàm lại bị đạo Kiếm Khí này trực tiếp chém thành hai đoạn!

Do bị chém ngang hông, Diệp Phàm nhất thời chưa chết, đau đớn lăn lộn trên đất. Hắn chỉ vào Phong Thiệu, khàn giọng gào thét: “Phong Thiệu, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Phong Thiệu lại thản nhiên nói: “Những người bị ngươi giết chết, cũng đều như vậy.”

Diệp Phàm lại lăn lộn trên đất một hồi lâu, mới đau đớn chết đi. Hai mắt hắn trợn trừng, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm lên bầu trời, giống như đang oán trách Thiên Đạo bất công.

Vào khoảnh khắc Diệp Phàm chết đi, Phong Thiệu nhìn thấy một luồng khí tức như có như không bay thẳng lên trời. Phong Thiệu biết, đó chính là khí vận cuối cùng còn sót lại của Diệp Phàm.

Chờ Diệp Phàm chết đi, Phong Thiệu cúi người xuống, từ trên tay trái của Diệp Phàm lấy xuống chiếc nhẫn, ngữ khí bình tĩnh nói: “Tiền bối, không biết ngài đã quyết định xong chưa?”

Trầm mặc một lát, lão giả mới chậm rãi từ trong nhẫn hiện thân. Hắn hướng Phong Thiệu chắp tay, trên mặt lộ vẻ bi thương: “Phong công tử, nghịch đồ Diệp Phàm đã chết dưới tay ngươi, còn xin Phong công tử không so đo hiềm khích trước đây, an táng cho nghịch đồ, lão hủ nhất định cảm kích không hết!”

Tuy rằng đối với Diệp Phàm càng ngày càng thất vọng, nhưng lão giả chung quy vẫn là coi Diệp Phàm như đồ đệ của mình. Lúc này Diệp Phàm chết thảm như vậy, trong lòng lão giả cũng rất khó chịu.

Phong Thiệu gật đầu: “Người chết như đèn tắt. Chỉ là chuyện nhỏ, vãn bối có thể đáp ứng tiền bối. Chỉ là không biết tiếp theo tiền bối có dự định gì?”

Lão giả thở dài, nói: “Phong công tử, sự tình đến nước này, lão hủ còn có thể có lựa chọn nào khác sao?”

Phong Thiệu khẽ mỉm cười: “Quả thực là không có.”

Lão giả: “…”

Mãi đến lúc này, lão giả mới phát hiện, thì ra Phong Thiệu cũng có mặt đen tối.

Lão giả trầm mặc một lát, nói: “Lão hủ Trần Khuyết, ba trăm năm trước vốn là trưởng lão của Huyền Lôi Phái, một tông môn ở Thượng Vực. Do ta ủng hộ Thánh tử đời trước, Tôn Thịnh, kế nhiệm chức vị Chưởng môn, bị nhất mạch của Ngô Giác, đại đệ tử của Chưởng môn, kiêng kị. Trong một lần đấu tranh giữa hai bên, Thánh tử nhất mạch đại bại, những người ủng hộ phần lớn đều bị giết. Lão hủ may mắn thoát chết, nhưng đệ tử và người nhà lại bị liên lụy, bị Ngô Giác giết sạch. Còn lão hủ, trong một lần bị truy sát, không còn đường nào khác, bị ép phải sử dụng cấm pháp đồng quy vu tận với kẻ truy sát…”

Phong Thiệu nghe vậy, nhướng mày.

Không ngờ lão giả này, lại là trưởng lão đời trước của Huyền Lôi Phái.

Huyền Lôi Phái, là một nhất lưu tông môn ở Thượng Vực, tuy rằng không bằng Tam Đại Thánh Địa của Đông Châu, nhưng thể lượng so với Thái Vi Tông lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, so với Vân Gian Các cũng chỉ kém một bậc mà thôi.

Là một nhất lưu tông môn, nội tình của Huyền Lôi Phái tự nhiên là không tầm thường. Mà trong đó nổi tiếng nhất, chính là cái gọi là Thánh Địa của Huyền Lôi Phái, trong mắt thế nhân chính là một trong Thập Đại Cấm Địa, Lôi Kích Địa.

Tương truyền, Tổ sư sáng lập Huyền Lôi Phái, chính là từ trong Lôi Kích Địa, lĩnh ngộ ra Tiên Thiên Lôi Pháp, và dựa vào đó khai sáng ra Huyền Lôi nhất phái.

Đúng như tên gọi, môn phái này thành thạo việc dùng lôi điện, lúc công pháp vận chuyển, có thể ẩn ẩn phát ra tiếng sấm sét. Trong chiến đấu, thậm chí có thể mượn lực lượng của Cửu Thiên Huyền Lôi, trọng thương đối thủ.

Bất quá bởi vì Huyền Lôi Phái nằm ở Bắc Châu, cho nên Phong Thiệu cùng Huyền Lôi Phái cũng không có bao nhiêu giao thiệp. Bất quá nghe nói Thiên Cương Kiếm Phái ở Bắc Châu quan hệ với Huyền Lôi Phái không tốt lắm, về phần nguyên nhân, còn phải truy tố đến thời kỳ Phong Hoàng Lôi Đế. Truyền thuyết Phong Hoàng Kỷ Vô Nhai của Thiên Cương Kiếm Phái và Lôi Đế Phàn Trung Khiêm của Huyền Lôi Phái đều say đắm Thủy Tiên Mạc Vi của Tử Thanh Thánh Địa, nhưng cuối cùng Thủy Tiên Mạc Vi lại lựa chọn Phong Hoàng Kỷ Vô Nhai. Nhưng sư tỷ của Mạc Vi là Dương Huệ lại ngầm phá hoại, gả nàng cho Phàn Trung Khiêm.

Sau đó, Phong Hoàng Kỷ Vô Nhai đại náo hôn lễ, chém giết cao thủ của Huyền Lôi Phái và Tử Thanh Thánh Địa mấy chục người, gây nên đại loạn. Mạc Vi trong lúc hỗn loạn bị Phàn Trung Khiêm ngộ sát, Kỷ Vô Nhai cũng bởi vậy mà phát cuồng, cuối cùng đồng quy vu tận cùng Phàn Trung Khiêm.

Mà quan hệ giữa Thiên Cương Kiếm Phái và Huyền Lôi Phái, cũng bởi vậy mà sinh ra hiềm khích.

Nhiều năm sau, đệ tử của Phong Hoàng Kỷ Vô Nhai là Tô Chân Nhan xuất thế, lại một lần nữa phát sinh mâu thuẫn với Huyền Lôi Phái. Huyền Lôi Phái thù vạ lây, muốn dồn Tô Chân Nhan vào chỗ chết, chọc giận Thiên Cương Kiếm Phái. Hai bên bởi vậy mà rơi vào minh tranh ám đấu nhiều năm, từng khiến cho toàn bộ Bắc Châu rối loạn không yên.

Về sau, Tô Chân Nhan tiến vào Tam Sinh Tháp, hiến tế bản thân đánh thức Mạc Vi đang luân hồi. Còn Mạc Vi thì mang theo Hải Hồn Băng Lăng, đi tới Tử Thanh Thánh Địa quyết chiến với Dương Huệ tay cầm Thanh Liên Ngọc Nhận. Trong trận chiến này, Dương Huệ thất bại bị giết, Mạc Vi thì có được vị trí Thánh Chủ của Tử Thanh Thánh Địa.

Lại về sau, dưới sự hòa giải của Mạc Vi, Thiên Cương Kiếm Phái và Huyền Lôi Phái rốt cục cũng hóa giải thù hận. Chỉ là quan hệ giữa hai phái, lại không bao giờ có thể trở lại như lúc trước thân thiết vô gian nữa.

Sau trận hỗn chiến này, Thiên Cương Kiếm Phái rất nhanh đã khôi phục nguyên khí, nhưng Huyền Lôi Phái lại thủy chung không cách nào trở về thời kỳ đỉnh phong. Thực lực hai bên chênh lệch ngày càng lớn, mà Huyền Lôi Phái cũng từ đỉnh cấp tông môn ban đầu, từng bước trượt xuống đến trình độ như ngày hôm nay, chỉ còn là một chuẩn nhất lưu tông môn.

Nhưng tục ngữ nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Huyền Lôi Phái cho dù có suy tàn thế nào, thì nội tình cũng không phải là nhị lưu tông môn như Thái Vi Tông có thể so sánh được. Mà có thể đảm nhiệm chức vị trưởng lão của Huyền Lôi Phái, thậm chí còn có thể tham dự vào trận chiến của Thánh tử, có thể thấy được năng lực của lão giả này.

Quả nhiên không hổ danh là kim thủ chỉ của Khí Vận Chi Tử!

Nghĩ đến đây, Phong Thiệu mỉm cười hỏi: “Không biết tiền bối, có nguyện ý thay đổi môn đình hay không?”