TRUYỆN FULL

[Dịch] Sư huynh, dừng tay đi, ngươi là nhân vật phản diện a!

Chương 132: Lâm Tiêu Nhiên (1/2)

Không biết là Diệp Trần đến đúng lúc hay không đúng lúc, Lâm Tiêu Nhiên vừa mới trở về Vân Gian Các được vài hôm.

Bên cạnh nàng còn có một tiểu nha đầu mà mẫu thân nàng vừa mới thu nhận.

Về lai lịch của tiểu nha đầu này, Tiêu Nhược Dao không nói rõ, chỉ nói là nàng sẽ cùng Lâm Tiêu Nhiên học tập Tiêu Dao Tam Thập Lục Kiếm Quyết, nhưng lại không phải là đồ đệ của bà.

Lâm Tiêu Nhiên nhất thời không hiểu nổi. Mẫu thân muốn dạy nàng ấy kiếm thuật, lại không thu nàng ấy làm đồ đệ, đây là kiểu gì?

Tuy nhiên, Lâm Tiêu Nhiên cũng không hỏi nhiều, chỉ là từ ngày hôm đó, nàng đã coi tiểu nha đầu này như muội muội mà đối đãi.

Là nữ nhi duy nhất của Lâm Phượng Thiên và Tiêu Nhược Dao, địa vị của Lâm Tiêu Nhiên ở cả Vân Gian Các và Tiêu Dao Đường đều rất cao. Nhưng cũng chính vì vậy mà từ nhỏ nàng đã không có bạn bè, người bên cạnh nàng tuy cung kính nhưng lại thiếu sự thân mật, điều này cũng khiến Lâm Tiêu Nhiên dưỡng thành tính cách cô độc.

Có lẽ cũng vì lý do này mà vào năm tám tuổi, vì không thể chịu đựng nổi cuộc sống cô độc không có bạn bè, Lâm Tiêu Nhiên đã tự mình lén trốn xuống núi, nói là muốn đến Tiêu Dao Đường tìm mẫu thân.

Việc Lâm Tiêu Nhiên bỏ nhà ra đi đã gây chấn động Vân Gian Các, Lâm Phượng Thiên lập tức phái vô số người ngựa đi khắp nơi tìm kiếm nữ nhi. Nhưng Lâm Tiêu Nhiên giống như giọt nước hòa vào biển cả, không thấy bóng dáng đâu.

Vừa mới xuống núi, Lâm Tiêu Nhiên tràn đầy tò mò với thế giới bên ngoài, vừa đi vừa chơi, vậy mà lại để nàng đi được vài trăm dặm. Nhưng nàng không hề hay biết, bản thân đã đi lệch khỏi đường đến Tiêu Dao Đường. Càng nguy hiểm hơn là, vì y phục sang trọng mà bên cạnh lại không có ai đi cùng, nên có một số người qua đường đã nảy sinh ý đồ với Lâm Tiêu Nhiên.

Không lâu sau, ở một thành thị khác cách Lê Dương thành vài chục dặm, Lâm Tiêu Nhiên đã bị lấy hết toàn bộ tài sản trên người.

May mắn thay, vì tuổi còn nhỏ, dung mạo chưa phát triển nên Lâm Tiêu Nhiên không khiến những người qua đường kia nảy sinh ý đồ khác. Sau khi mất hết tài sản, Lâm Tiêu Nhiên mới bắt đầu nếm trải sự hiểm ác của thế gian.

Bất đắc dĩ, Lâm Tiêu Nhiên chỉ có thể dùng đồ trang sức trên người để đổi lấy thức ăn. Nhưng nàng đâu biết rằng những món đồ trang sức trên người mình quý giá đến nhường nào, cây trâm có thể mua được cả một quán trọ lại bị nàng đem đi đổi lấy mấy cái bánh bao; chiếc vòng tay có thể mua được cả một bình đan dược thượng phẩm lại bị nàng đem đi đổi lấy một bữa cơm no…

Vì vậy, không lâu sau, ngay cả đồ trang sức để đổi lấy thức ăn, Lâm Tiêu Nhiên cũng không còn.

Sau mấy ngày đói meo, Lâm Tiêu Nhiên cuối cùng không nhịn được nữa, nàng đã cướp vài cái bánh bao ở một tiệm bánh bao trong Lê Dương thành. Nhưng chân ngắn tay nhỏ, nàng nhanh chóng bị ông chủ tiệm bánh bao tóm được, thậm chí suýt chút nữa đã bị đánh chết.

Cũng chính lúc này, Phong Thiệu tình cờ đi ngang qua, đã cứu Lâm Tiêu Nhiên.

Lâm Tiêu Nhiên vĩnh viễn không thể nào quên được, vào lúc không có ai chịu giúp đỡ mình, chỉ có vị đại ca ca phong thần tuấn lãng kia đã giúp đỡ nàng.

"Lúc ta là Vân Gian Các Tiểu Công Chúa, người trên thế giới này đều muốn lấy lòng ta. Thế nhưng khi ta chỉ là một tiểu khất cái, chỉ có Thiệu ca ca đối tốt với ta."

Từ khoảnh khắc đó, hình ảnh Phong Thiệu đã in sâu vào trong lòng Lâm Tiêu Nhiên.

Sau đó, Phong Thiệu không chỉ chữa thương cho nàng, mà còn tìm người tắm rửa cho nàng, mời nàng một bữa cơm no nê.

Liên tục mười mấy ngày nếm trải đủ mùi đời, Lâm Tiêu Nhiên nhịn không được òa khóc nức nở trong lòng Phong Thiệu.

Có lẽ mười mấy ngày nay phải sống cuộc sống nay đây mai đó đã khiến Lâm Tiêu Nhiên thiếu cảm giác an toàn, đến tối nàng cũng không chịu buông Phong Thiệu ra. Bất đắc dĩ, Phong Thiệu chỉ đành ôm Lâm Tiêu Nhiên, ở lại trong quán trọ, cùng nàng ngủ một đêm.

Tất nhiên, đối với Phong Thiệu mà nói, Lâm Tiêu Nhiên chỉ là một tiểu nha đầu tám tuổi. Hắn không thể nào là loại cầm thú, nảy sinh ý nghĩ gì quá đáng với một đứa trẻ như vậy.

Tuy nhiên, sáng hôm sau, khi Lâm Tiêu Nhiên tỉnh dậy từ trong lòng Phong Thiệu, lại nghiêm túc nói với hắn: "Đại ca ca, ta đã ngủ chung giường với huynh, sau này chỉ có thể gả cho huynh thôi!"

Phong Thiệu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đành dùng cách dỗ dành trẻ con để đồng ý lời "cầu hôn" của Lâm Tiêu Nhiên, sau đó đưa nàng đến Tiêu Dao Đường trên Phiêu Miểu Phong, cách đó ngàn dặm.

Ban đầu Phong Thiệu cho rằng lời nói của Lâm Tiêu Nhiên chỉ là lời trẻ con, không thể nào là thật. Nào ngờ bốn năm sau, Vân Gian Các lại phái người đến Thái Vi Tông, đưa ra yêu cầu liên hôn. Phong Thiệu cũng chính lúc này mới biết được, Lâm Tiêu Nhiên chính là nữ nhi duy nhất của Vân Gian Các Các chủ, Lâm Phượng Thiên.

Khi nhận được lời cầu hôn từ Vân Gian Các, Thái Vi Tông đương nhiên là thụ sủng nhược kinh. Nhưng Phong Thiệu những năm gần đây thường xuyên xuống núi, đã cứu giúp không biết bao nhiêu người. Có lẽ là do ảnh hưởng từ tiểu thuyết võ hiệp đã đọc ở kiếp trước, Phong Thiệu rất thích hành hiệp trượng nghĩa, đồng thời cũng không muốn khoe khoang hành động của mình. Vì vậy, ngoài bản thân Phong Thiệu ra, trên dưới Thái Vi Tông, không một ai biết được Phong Thiệu và Lâm Tiêu Nhiên lại có một đoạn quá khứ như vậy.