TRUYỆN FULL

[Dịch] Sư huynh, dừng tay đi, ngươi là nhân vật phản diện a!

Chương 135: Hủy hôn (2/3)

Lâm Phượng Thiên nheo mắt, nhìn Lăng Hư Tử và Diệp Trần với vẻ mặt không vui. Cảm nhận được uy áp từ khí thế của Lâm Phượng Thiên, hai người cũng dần cảm thấy khó thở.

Ngay khi Lăng Hư Tử không biết phải làm sao, một giọng nói trong trẻo và tinh nghịch đột nhiên vang lên: “Phụ thân!”

Trong nháy mắt, áp lực trong đại điện tan biến, Lăng Hư Tử và Diệp Trần cũng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõc.

Nhìn thấy bóng dáng yêu kiều đáng yêu chạy vào trong điện, Diệp Trần không khỏi sáng mắt lên.

Để có thể khiến cho Thiệu ca ca trong lòng mình ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy “kinh diễm”, Lâm Tiêu Nhiên đã rất nghiêm túc trang điểm trong khuê phòng. Nàng vốn đã có nhan sắc trời ban, sau khi được trang điểm tỉ mỉ, càng trở nên xinh đẹp động lòng người, tựa như tiên nữ giáng trần.

Tuy nhiên, vì cân nhắc đến sự e lệ của nữ nhi, Lâm Tiêu Nhiên đã che một lớp mạng che mặt. Nhưng lớp mạng che mặt này, ngược lại càng khiến người ta có cảm giác “dư ba còn vương vấn”, khơi dậy vô số liên tưởng.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tiêu Nhiên, Diệp Trần đã không tự chủ được mà bị nàng mê hoặc. Giây phút này, một giọng nói trong lòng hắn gào thét: “Nữ nhân này là của ta! Của ta!”

Nhìn con gái chạy vào đại điện, trong mắt Lâm Phượng Thiên thoáng qua một tia cưng chiều, nhưng ngoài mặt lại lạnh nhạt nói: “Trước mặt khách quý mà như vậy, còn ra thể thống gì nữa?”

Lâm Tiêu Nhiên “hihi” cười, lắc lắc cánh tay Lâm Phượng Thiên, nũng nịu nói: “Phụ thân, nữ nhi cũng là có nguyên do mà!”

Lâm Phượng Thiên vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, thở dài nói: “Con bé này, xem ra là nữ đại bất trung lưu rồi!”

Lâm Tiêu Nhiên ngượng ngùng cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Trần.

Nhưng sau đó, nàng không khỏi khẽ nhíu mày.

Kỳ lạ, sao Thiệu ca ca lại không đến?

Lúc này, Diệp Trần đột nhiên tiến lên một bước, hành lễ với Lâm Phượng Thiên: “Tại hạ Diệp Trần, tân nhiệm Thánh tử của Thái Vi Tông, bái kiến Lâm Các chủ.”

Lại chắp tay với Lâm Tiêu Nhiên, cười nói: “Gặp qua Lâm tiểu thư.”

Lâm Tiêu Nhiên chớp chớp mắt. Nàng nhất thời không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng hỏi: “Ngươi là tân nhiệm Thánh tử? Vậy Thiệu… Phong Thiệu đâu?”

Diệp Trần thản nhiên cười, nói: “Phong Thiệu làm việc trái với luân thường đạo lý, không được tông môn dung thứ, đã bị trục xuất sư môn rồi. Hiện nay, toàn bộ Thái Vi Tông đều muốn giết hắn. Chưởng môn phái chúng ta đến đây, một là để tạ lỗi, hai là để tái lập hôn ước. Chuyện tạ lỗi, là vì năm đó hai nhà chúng ta đã đính ước, không ngờ Phong Thiệu lại là kẻ vong ân bội nghĩa, suýt chút nữa khiến tiểu thư phó thác nhầm người. Bổn tông rất áy náy về chuyện này, đặc biệt đến đây để tạ lỗi. Nhưng may mắn thay, ông trời có mắt, hiện tại Phong Thiệu đã không còn là người của Thái Vi Tông nữa. Để tái lập mối lương duyên tốt đẹp giữa hai nhà, đặc biệt phái đệ tử đến đây để thay đổi hôn ước.”

Trong đại điện, nhất thời rơi vào một mảng im lặng kỳ dị.

Qua hồi lâu, Lâm Phượng Thiên mới thản nhiên hỏi: “Ồ? Thay đổi hôn ước? Không biết Thái Vi Tông muốn gả tiểu nữ cho ai?”

Diệp Trần tự tin cười, nói: “Tại hạ gia nhập tông môn chưa đầy năm năm, hiện đã tu luyện đến Kim Đan Cảnh. Tại hạ bất tài, đã là tân nhiệm Thánh tử của bổn tông. Vì vậy, hôn ước giữa hai nhà chúng ta, sẽ do tại hạ đến hoàn thành.”

Lời này của Diệp Trần nói năng rõ ràng, không kiêu ngạo cũng không tự ti, Lăng Hư Tử nghe vậy cũng không khỏi âm thầm khen ngợi. Hắn cười híp mắt tiếp lời: “Phong Thiệu tư chất tầm thường, thật sự là không xứng với tài năng của Lâm tiểu thư. Bây giờ đã đổi người kết hôn, chắc chắn sẽ không làm nhục đến Lâm tiểu thư, quả thực là chuyện đáng mừng!”

Lâm Phượng Thiên lại bình tĩnh nói: “Ý của các ngươi là, các ngươi cảm thấy Phong Thiệu không xứng với con gái ta, cho nên muốn đổi người khác đến cưới con gái ta, đúng không?”

Lăng Hư Tử gật đầu nói: “Lâm Các chủ minh giám.”

Lâm Phượng Thiên lại cười lạnh một tiếng, nói: “Ta thật không ngờ, thì ra Thái Vi Tông lại có thể tính toán như vậy. Chẳng lẽ Thái Vi Tông coi con gái ta là hàng hóa, muốn gả cho ai thì gả sao?!”

Nói đến cuối, Lâm Phượng Thiên đã giận dữ, khí thế cường giả Độ Kiếp Cảnh cũng không chút kiêng dè mà tỏa ra.

Lăng Hư Tử và Diệp Trần không ngờ Lâm Phượng Thiên lại trở mặt nhanh như vậy, sắc mặt đều biến đổi.

Diệp Trần dồn hết sức chống đỡ uy áp của Lâm Phượng Thiên, cãi lại: “Phong Thiệu tu luyện ba mươi năm cũng chỉ đạt đến Tiên Thiên Cảnh, tư chất tầm thường như vậy thì sao xứng với Lâm tiểu thư? Ta, Diệp Trần, năm năm đã tu luyện đến Kim Đan Cảnh, chẳng lẽ còn không bằng Phong Thiệu sao?”

Chưa đợi Lâm Phượng Thiên lên tiếng, Lâm Tiêu Nhiên đã tức giận nói: “Thiệu ca ca của ta thiên phú dị bẩm, nếu không phải chăm sóc cho đám người các ngươi kéo chân sau, thì Kim Đan Cảnh có là gì? Thái Vi Tông các ngươi không biết ơn, ngược lại còn trục xuất Thiệu ca ca ra khỏi sư môn, thật sự là vô sỉ đến cực điểm!”

Lâm Tiêu Nhiên hứng thú mà đến, nào ngờ không gặp được Phong Thiệu trong lòng tâm tâm niệm niệm, ngược lại còn nghe được tin tức khiến nàng phẫn nộ không thôi. Đáng hận hơn là, Phong Thiệu đã làm nhiều việc cho bọn họ như vậy, hôm nay bọn họ lại quay sang bôi nhọ Phong Thiệu!