Sự ngông cuồng, hống hách của Trì Huyền không nằm ngoài dự liệu của mọi người. Thực tế, điều này mới phù hợp với ấn tượng của bọn họ về hắn.
Nhưng trong mắt Phong Thiệu, lại tràn đầy cảm giác không hợp lý.
Từ khi xuyên không đến nay, Phong Thiệu vì chuyện tông môn mà bôn ba khắp nơi, chính phái, tà phái đều đã gặp qua vô số, ngay cả người trong Ma Môn làm nhiều chuyện trái với luân thường đạo lý cũng từng tiếp xúc. Nhưng dù là đã gặp qua hay nghe nói đến, chưa từng có ai có tác phong như Trì Huyền. Hắn ta tuy cố gắng tỏ ra cao quý, cường thế, nhưng nhất cử nhất động đều giống như kẻ mới phất giàu xổi.
Quan Sóc thân là chủ nhà, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn Trì Huyền gây rối, lập tức đứng dậy, quát lớn: “Trì Huyền! Ngươi nhất định phải quấy rầy nơi này đến khi nào mới vừa lòng?”
Trì Huyền lại cười nham hiểm: “Quan Sóc, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế thì hơn. Dù sao với thực lực của ngươi, cũng không phải đối thủ của ta!”