Nhìn thấy bộ dạng cung kính của Tân Nhữ Hùng, Trì Huyền trong lòng không khỏi cười lạnh.
Hừ, ngươi cho rằng ngươi che giấu rất kỹ, nhưng ngươi thật sự cho rằng ta không biết trong lòng ngươi vẫn luôn thích nữ nhân thối tha Tả Linh Lan kia sao? Chỉ tiếc là nữ thần trong lòng ngươi, đối với ta mà nói, bất quá chỉ là một món đồ chơi để tùy ý đùa bỡn mà thôi! Còn ngươi, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta và nữ thần của ngươi ân ái triền miên, mà ngươi ngay cả một câu cũng không dám hó hé!
Nghĩ đến đây, Trì Huyền liền cảm thấy một cỗ khoái cảm bệnh hoạn, khiến sắc mặt hắn ta vô thức trở nên vặn vẹo.
Hắn ta giả vờ trầm mặc gõ gõ lên bàn, thản nhiên nói: “Tân sư huynh, chuyện xảy ra ở Thương Vân Cư hôm nay, chắc hẳn huynh đã nghe nói rồi chứ?”
Tân Nhữ Hùng không khỏi giật mình. Lời này ngươi muốn ta trả lời như thế nào? Trả lời là đã nghe nói? Nghe nói ngươi bị người ta đuổi như chó chạy? Hay là trả lời chưa nghe nói? Nhưng rõ ràng đây không phải là lời nói thật!