“Sở Tinh Hà à... bên ngoài nói không sai, ngươi đúng là trẻ tuổi đệ nhất nhân này danh bất phó thực thật... ngươi xem đi, Kỷ Mặc Nhiên người ta cũng lấy được Linh Thú Phù, sao ngươi lại không lấy được Linh Thú Phù... ngươi lấy Thú Thần Phù là có ý gì? Ngươi thế này là hơi lạc loài rồi đó...”
“Sauk hi những chuyện như thế này phải chú ý nha... không thể làm những chuyện lạc loài như thế này.”
“Đúng đúng, không thể phá hoại đoàn kết!”
“Ngoài ra, Lăng trưởng lão à... ngươi xem Sở Tinh Hà không ra gì của chúng ta lấy được Thú Thần Phù là ra cái dạng gì chứ... trước đó Lăng trưởng lão nói muốn chúng ta đến Vân Tiêu Tông mượn Linh Thú Phù của các ngươi... ta thật sự từ tận đáy lòng cảm ơn Lăng trưởng lão... nhưng đáng tiếc quá, chúng ta không có cơ hội này rồi... dù sao Sở Tinh Hà nhà chúng ta lấy được lại là Thú Thần Phù, ngươi nói xem chuyện này tìm ai nói lý được đây...”
“Lăng trưởng lão à... sau này Vân Tiêu Tông các ngươi có thể đến Hạo Thiên Tông chúng ta mượn Thú Thần Phù, nhưng xin Lăng trưởng lão nhớ nhất định phải đến sớm, không thì không xếp được thứ tự sẽ phiền lắm đó...”