Lúc này, thần sắc Sơn Tiêu khẽ động, đưa tay tới sau tai ấn xuống.
Một lát sau, anh ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đưa tay chỉ một phương hướng.
“Đội trưởng tới, cậu xem kia.”
Tiết Cảnh nhìn về phía chân trời theo ngón tay của hắn ta.
Bầu trời trong xanh, chỉ có mấy đám mây trôi nổi ở chân trời, tựa như một giọt mực nhỏ trên bức tranh sơn dầu, có một chấm đen nhỏ đang dần dần phóng đại.