Tiểu tử Kỳ, được cùng ngươi sống trong một thời đại là sự cứu rỗi đối với ta, khiến ta không còn mê mang, không còn đắm chìm trong sự đồi bại để tìm kiếm cơ hội lật ngược tình thế.
Đừng cười ta, năm đó trò chuyện với ngươi ở Tinh Thành, ta đột nhiên có cảm giác muốn khóc.
Con người thật kỳ lạ, chịu đựng nỗi oan ức lớn đến mấy cũng không hé răng nhưng khi nghe thấy lời thấu hiểu và an ủi thì lại dễ dàng khóc nức nở.
Đời tội lỗi của ta đã đến lúc kết thúc.
Đừng buồn, ngươi nên vui mừng vì ta.