Không thể hòa nhập vào xã hội hiện tại, trở về Tinh Thành đối với ông mà nói mới thực sự là cô đơn, một loại cô đơn giữa dòng người.
Nghe ông lão tâm sự, Mục Phong không nói lời an ủi.
Hắn biết với kinh nghiệm và hiểu biết của mình, căn bản không đủ để an ủi ông lão sắp đi, chỉ có thể làm người lắng nghe, cố gắng chia sẻ nỗi cô đơn trong lòng ông lão.
Trên người ông lão, Mục Phong như nhìn thấy chính mình trong tương lai.
Có lẽ tương lai hắn cũng sẽ giống ông lão, từ bài xích đến chấp nhận, từ phản kháng đến thỏa hiệp, cuối cùng hoàn toàn quen với cuộc sống ở đây.