Hắn cảm thấy mình như hóa thành tượng đá, trải qua sự mài mòn của mưa gió, áp lực do ký ức mang lại dần trở nên có thể chịu đựng.
Không biết đã bao lâu, khi Phong Kỳ phát hiện mình có thể hành động trở lại, ngẩng đầu nhìn, trên đầu là một ngọn núi lớn do ký ức bong bóng ngưng tụ thành.
Nhìn chăm chú ngọn núi ký ức này một lúc lâu, Phong Kỳ đột nhiên ngộ ra.
Hắn hiểu tại sao thử thách cuối cùng của tâm luyện được gọi là "vạn trọng sơn".
Cốt lõi của thử thách này không phải là thử thách, mà là một sự ngộ ra.