Cuối cùng, thân thể của hắn ở tại ngực của Phong Kỳ giống như những mảnh vỡ năng lượng, từ từ tiêu tán, biến thành những điểm sáng óng ánh trong màn đêm tối.
Gió núi thổi tới, làn sương mù óng ánh tiêu tan theo cơn gió.
Đứng dậy, nhìn qua cảnh đêm đèn đuốc sáng trưng của Tinh Thành học phủ, tận đáy lòng Phong Kỳ cuồn cuộn dấy lên cảm xúc phức tạp.
“Lời tự thuật, theo ngươi thì bản chất con người là thiện, hay là ác.”
[Bản chất là ác, một đứa trẻ vừa sinh ra đời sẽ chỉ biết xin, không có khả năng hiểu được cần phải cho đi hay cảm ơn… Nhưng ta cảm thấy, con người dùng cả một đời để học cách làm sao trở nên lương thiện, trưởng thành trong tình thân của gia đình, tình bạn bè, tình yêu, mỗi một loại vẻ đẹp trên thế gian này đều sẽ để cho con người học lấy một phần lương thiện.]