"Bọn họ nào dám tới chứ! Bọn họ đã đắc tội với Đại Hạ rồi, nếu như đến đây thì có khả năng sẽ chạy không thoát rồi!"
"Vốn tưởng rằng Đại Hạ dễ bắt nạt, nhiều lần ra tay lại bị chặt đứt răng, tổn thất mấy vị Tiên Thiên! Hiện tại, bọn họ đã trở thành trò cười của các thế gia rồi!"
"Không nói bọn họ, ai có thể nghĩ tới Đại Hạ mạnh như vậy? Mới có một năm mà đã từ một quốc gia nhỏ phát triển trở thành một đại quốc uy chấn tứ phương, thể hiện ra tiềm lực khủng bố!"
"Bọn họ vì sự ngạo mạn của mình, phải trả giá! Ha ha ha..."
"Lưu, Triệu, Chu tam gia..."
Công tử trẻ tuổi kia ánh mắt đầy khinh thường: "Chỉ có thể nói bọn họ đã bước qua giới hạn, muốn ăn một miếng thành mập cho nên mới gặp báo ứng! Là thế gia, nên lấy truyền thừa làm chủ, âm thầm phát triển mới là chính đạo!"
"Giống như chúng ta bây giờ, thành thành thật thật thi đậu công danh, sau đó xuất quan nhập sĩ, chậm rãi nắm giữ quyền lớn! Sau vài chục năm, không phải Đại Hạ này sẽ từ từ biến thành của chúng ta sao?"
"Công tử nói rất đúng!"
Mọi người gật đầu.
Lúc này, công tử trẻ tuổi vừa phe phẩy cây quạt, vừa hỏi một người bên cạnh: "Đúng rồi, để ngươi đi bái phỏng Thị Lang Lý Lâm Phủ của Lễ Bộ, tình huống thế nào?"
"Khởi bẩm công tử, thuộc hạ mang theo hậu lễ đi, nhưng là hắn không hề lấy mà còn đem tiểu nhân đuổi ra ngoài! Công tử, con đường này có thể không thể thực hiện được, chúng ta đổi đường khác thôi!"
"Không, chúng ta phải tiếp tục!"
Công tử trẻ tuổi lạnh lùng cười, ngạo nghễ nói: "Lý Lâm Phủ kia là một kẻ khẩu phật tâm xà, mị trên lấn dưới, sở dĩ không bị lay động, là bởi vì chúng ta đưa không đủ tiền bạc! Cho nên, cứ tiếp tục tặng lễ vật cho bổn công tử, tặng hậu lễ, tặng trọng lễ! Bổn công tử không tin, không cạy được miệng hắn!"
"Vâng, công tử!"
Sau đó, lại chuẩn bị một phần trọng lễ đưa đi Lý phủ.
Cùng lúc đó, còn có rất nhiều người chuẩn bị lễ vật đến bái kiến Lý Lâm Phủ.
Nhưng người hắn không có ở đây, đang báo cáo với Lâm Bắc Phàm trong hoàng cung.
"Khởi bẩm bệ hạ, trước mắt số người báo danh tham gia khoa cử đã đạt đến 1242 người! Bởi vì lần khoa cử này chuẩn bị có chút vội vàng, số người báo danh không đạt tới mong muốn, cho nên vi thần buông ra một ít hạn chế, tú tài cũng có thể báo danh tham gia!"
"Như vậy mới có thể lựa chọn ưu trong ưu, tuyển ra nhân tài thích hợp!"
Lâm Bắc Phàm hài lòng gật đầu: "Không sai! Có đôi khi học giỏi, làm việc không nhất định sẽ làm tốt! Cho nên, có thể phóng khoáng một ít điều kiện, cho phép càng nhiều nhân sĩ có tài năng dốc sức vì nước!"
"Bệ hạ nói rất đúng, vi thần chính là nghĩ như vậy!"
Lý Lâm Phủ bái nói.
Lâm Bắc Phàm gõ bàn một cái, hỏi: "Lý ái khanh, trẫm nghe nói gần đây có rất nhiều người tới phủ của ngươi thăm hỏi?"
Trên trán Lý Lâm Phủ toát ra một tia mồ hôi: "Bệ hạ, thật sự có việc này!"
Lâm Bắc Phàm lại cười nói: "Trẫm còn nghe nói, bọn họ đã chuẩn bị không ít lễ vật!"
Trên trán Lý Lâm Phủ lại toát ra một tia mồ hôi: "Vâng... Đúng vậy, bệ hạ!"
Lâm Bắc Phàm nheo mắt lại, cười nói: "Có phải bọn họ muốn ngươi lộ đề cho bọn họ không?"
Lý Lâm Phủ bịch một tiếng quỳ xuống: "Khởi bẩm bệ hạ, thật sự có việc này! Nhưng vi thần biết tầm quan trọng của khoa cử, càng không muốn phụ hoàng ân, cho nên cũng không tiết lộ đề thi ra ngoài, xin bệ hạ minh xét!"
Lời hắn nói là sự thật!
Đây là công tác quan trọng nhất của hắn khi làm Lễ bộ, ai cũng biết tầm quan trọng của khoa cử, làm tốt thì thăng quan tiến tước, làm không tốt không chỉ mất chức, thậm chí còn mất đầu!
Hắn quả quyết sẽ không dùng tiền đồ và tính mạng của mình để đùa giỡn!
Cho nên, đối với viên đạn bọc đường của người khác, hắn đều từ chối thẳng!
Về phần đề thi, càng là một chữ cũng không tiết lộ ra ngoài!
"Lý ái khanh yên tâm, trẫm tin ngươi! Nhưng ngươi có thể nhặt vài thứ để nói ra, trẫm thứ cho ngươi vô tội!"
Lý Lâm Phủ bối rối: "Bệ hạ, người có ý gì?"
"Ý trẫm là, nếu bọn chúng đã đưa tiền tới đây, vậy thì không cần thì phí!"
Lâm Bắc Phàm cười híp mắt nói: "Có thể tặng lễ hậu, sau lưng căn bản đều là thế gia! Còn trẫm luôn không thích thế gia! Cho nên, ngươi hiểu chứ!"
Mồ hôi lạnh của Lý Lâm Phủ chảy ròng ròng, bệ hạ đây là muốn chuẩn bị hố thế gia à!
"Bệ hạ, như vậy có ổn không?"
Lý Lâm Phủ lau mồ hôi trên mặt: "Theo vi thần biết được, lần này đệ tử thế gia tới báo danh tham gia khoa cử đã đạt tới hơn hai trăm vị, liên quan đến hơn hai mươi thế gia! Nếu như đắc tội bọn họ..."
Lâm Bắc Phàm xua tay không để ý: "Đắc tội thì đắc tội, có gì đáng sợ? Chẳng lẽ bọn chúng còn có thể xông vào trong cung để giết trẫm hay sao?"
Lý Lâm Phủ cười khổ, bọn họ quả thật không dám, cho bọn họ mười lá gan cũng không dám!
Thế nhưng, bọn họ không dám giết ngươi, dám giết ta đấy!
Thế gia phẫn nộ rất khủng bố!
Ngay cả mình có trăm cái mạng cũng không chịu nổi!
"Ái khanh, chuyện này nhờ cậy ngươi rồi! Nhất định phải hung hăng, dốc hết khả năng lừa tiền của bọn họ!"
Lâm Bắc Phàm vỗ vỗ bả vai Lý Lâm Phủ, khích lệ nói: "Nếu như làm tốt việc này, trẫm sẽ trọng thưởng!"
Lý Lâm Phủ chột dạ: "Bệ hạ, lúc này có cần thương lượng thương nghị lại không?"
Lâm Bắc Phàm lập tức biến sắc: "Lý ái khanh, xem ra ngươi không muốn phân ưu thay trẫm!"
"Xem ra, trẫm nên cân nhắc đổi vị trí cho ngươi!"
Sắc mặt Lý Lâm Phủ cũng lập tức thay đổi: "Bệ hạ, hoàn toàn không có chuyện gì! Thần là nô bộc trung thành nhất của ngài, chỉ cần ngài nói một tiếng, bất kể là lên núi đao hay là xuống biển lửa, vi thần đều không chối từ!"
Lâm Bắc Phàm vô cùng vui mừng: "Được! Đại Hạ chúng ta liền cần nhân tài trụ cột mà trung thành tuyệt đối như ngươi vậy!"
"Chẳng qua thưa bệ hạ, việc này có chút nguy hiểm, kính xin ngài phái người bảo hộ chu toàn cho vi thần!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng cam đoan: "Ái khanh, ngươi làm việc cho trẫm, trẫm sao có thể cam lòng để ngươi gặp chuyện không may? Chỉ cần ở trong Đại Hạ, trẫm hoàn toàn có thể bảo vệ ngươi không có vấn đề gì, ngươi cứ yên tâm lớn mật đi làm đi!"
"Tạ ơn bệ hạ! Có câu này của người, thần yên tâm rồi!!"
Lý Lâm Phủ bái lạy...