Từng màn trước mắt, cùng nhận thức hình thành qua mười mấy năm qua của nàng, tạo thành phản xạ cùng trùng kích mãnh liệt.
Nàng không nghĩ ra, nhưng muốn hỏi cho rõ ràng.
Vì vậy buổi tối hôm đó, nàng lén lút lẻn vào bên trong hoàng cung để tìm hiểu ngọn ngành.
Nàng một đường tìm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được tẩm cung của Hoàng Đế, nhìn thấy Hoàng Đế của Đại Hạ, tên hôn quân Lâm Bắc Phàm tiếng xấu lan xa kia.
Lúc này, trong mắt nàng, hôn quân Lâm Bắc Phàm đang ôm eo một tuyệt mỹ nữ tử, vừa ăn sơn trân hải vị, vừa thưởng thức ca múa cung đình, bên cạnh còn có đông đảo cung nữ thái giám hầu hạ, ngủ say như chết, hưởng thụ xa hoa.
Nàng lại lần nữa mê man!
Lâm Bắc Phàm này, quả thực hoàn toàn hoàn toàn là tác phong hôn quân!
Thật sự là một hôn quân sáng lập ra cảnh tượng thiên triều phồn hoa như vậy sao?
Sao nhìn có chút không đáng tin vậy!
Đúng lúc này, nàng cảm nhận được một luồng nguy cơ trí mạng.
Không biết từ nơi nào sinh ra một thanh kiếm, nhanh chóng đâm tới, cách cổ của nàng không đến 30 phân.
Nàng nhanh chóng cảnh giác, tránh né một kiếm trí mạng: "Là ai?"
Vừa dứt lời, thanh kiếm kia lại lặng yên không một tiếng động đâm tới.
Tuy rằng không có động tĩnh gì thế nhưng lại vô cùng ác liệt.
Nàng cảm giác được, thân thủ của sát thủ này hoàn toàn không thua kém nàng, không thể không dùng toàn lực đối địch.
Hai bên đại chiến trên cung điện, tiếng đánh nhau to lớn đánh thức người trong cung điện.
"Có thích khách! Mau hộ giá!"
Thị vệ đại nội nhao nhao chạy tới.
Lúc này, nàng mới kinh ngạc phát hiện, tên sát thủ kia cũng là người của hoàng cung, bất luận thân thủ hay tướng mạo đều không thua kém nàng.
"Đừng hiểu lầm, ta không phải thích khách, ta không phải là đến hành thích Hoàng Thượng!"
Nữ tử giải thích.
"Không phải thích
Bạch Trúc quát.
"Ta chỉ là có chút hoang mang, cho nên muốn tới nơi này tìm đáp án!"
Nữ tử lại giải thích một lần nữa.
"Hoang đường! Ngươi có hoang mang lại tới hoàng cung tìm đáp án?"
Bạch Trúc quát lên: "Ngươi cảm thấy lấy cớ như vậy, chúng ta sẽ tin sao? Giết!"
Hai cô gái nhanh chóng du đấu, Bạch Trúc sát chiêu hung ác, cô gái kia chủ yếu phòng ngự, về phần những người khác, chỉ có thể làm khán giả, không thể nhúng tay vào.
"Chờ một chút!"
Lâm Bắc Phàm kêu một tiếng.
"Bệ hạ!"
Mọi người cúi đầu.
"Bảo nàng lại đây!"
Lâm Bắc Phàm lại nói một tiếng.
"Nhưng bệ hạ, nàng..."
"Trên trán nàng thoạt nhìn tràn ngập chính khí, không giống người xấu, trên người cũng không có sát khí, hẳn không phải thích khách! Lại nói, trẫm có các ngươi bảo hộ, còn sợ xảy ra chuyện sao?"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Vâng, bệ hạ!"
Mọi người cho nàng đi nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.
Nữ tử từng bước từng bước đi tới, nhìn Lâm Bắc Phàm càng ngày càng gần, chỉ cảm thấy tướng mạo của hắn đường đường, không hề có vẻ gian tà.
Thế nhưng nhìn những việc hắn đang làm, không có chỗ nào mà không phải là hôn quân.
Dùng quốc lực cả nước, khai hoang làm ruộng, xây cầu đào đường, đào khoáng xây nhà, còn xây dựng hoàng cung có thể so với Hoàng triều, thậm chí ngay cả phụ nữ đều an bài công việc, để bọn họ đi dệt vải...
Gần như nhân dân toàn quốc, đều đang phục vụ cho một mình hắn!
Nhìn lại hiện tại, thứ hắn ăn chính là sơn trân hải vị, mặc tơ lụa, mỗi một kiện đều có giá trị không nhỏ!
Những thứ này đều là là mồ hôi nước mắt nhân dân đấy!
Thế nhưng, hắn làm ra đủ loại chuyện nhân thần cộng phẫn như thế, theo lý mà nói dân chúng đã sớm phản rồi, quốc gia đã sớm xong rồi. Thế nhưng quốc gia của hắn lại kinh doanh càng ngày càng tốt, còn sáng lập ra cảnh tượng thiên triều thịnh thế mà chỉ trong mộng mới có thể thấy!
Tất cả mọi thứ này, thật sự khiến nàng rất khó hiểu!
Mang theo tâm trạng phức tạp như vậy, đã đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, hai tay nắm thành quyền chắp tay, thi lễ theo phép giang hồ: "Dân nữ Tống Ngọc Phi, bái kiến bệ hạ!"
"Không cần đa lễ!"
Lâm Bắc Phàm cười nói.
Nhìn mỹ nhân trước mắt, thật ra nàng vừa tới kinh thành đã bị Lâm Bắc Phàm phát hiện.
Dù sao một cao thủ Tiên Thiên trẻ tuổi, nếu như không chú ý nhiều, có thể sẽ làm ra chuyện gì đó nguy hại đến quốc gia của hắn.
Nhưng khiến hắn ngạc nhiên chính là, sau khi nữ tử trẻ tuổi này đến kinh thành, lại chỉ đi dạo bốn phía, đã đi dạo một vòng quanh kinh thành.
Đến buổi tối, còn vụng trộm lẻn vào trong hoàng cung thăm dò hắn.
Các loại hành vi của nàng, thật sự là khiến cho Lâm Bắc Phàm hiếu kỳ.
Trước mắt vô sự, Lâm Bắc Phàm gọi nàng tới, xem nàng có chủ ý gì.
Lâm Bắc Phàm phất phất tay với thị vệ đại nội: "Các ngươi lui xuống đi, nơi này có Bạch Trúc và công công là đủ rồi!"
"Vâng, bệ hạ!"
Thị vệ đại nội lui lại, rốt cuộc trong cung điện cũng trống trải xuống.
"Ngươi nói trong lòng có nghi hoặc, cho nên tới đây tìm đáp án."
Lâm Bắc Phàm rót một chén rượu, sai người đưa cho Tống Ngọc Phi, cười nói: "Trẫm vô cùng tò mò, rốt cuộc ngươi có điều gì khó hiểu, cần tới hoàng cung của trẫm tìm đáp án? Hy vọng ngươi cứ trả lời thật. Nếu có một câu nói dối, trẫm sẽ không khách khí.”
Tống Ngọc Phi nhận lấy chén rượu này, nhưng lại không hề uống.
"Đây là lần thứ nhất đi tới Đại Hạ! Những gì chứng kiến nghe thấy ở Đại Hạ, để dân nữ mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng sinh ra rất nhiều điều khó hiểu! Vì sao Bệ hạ làm đều là chuyện ngu ngốc, làm phiền dân và tốn tiền tài, nhưng dân chúng lại có thể an cư lạc nghiệp?"
Lâm Bắc Phàm cười: "Ngươi không phải người thứ nhất nói lên câu hỏi này, chỉ sợ cũng không phải người cuối cùng! Ngươi thật sự muốn biết đáp án này?"
Tống Ngọc Phi bước lên trước một bước: "Muốn, rất muốn, mong bệ hạ cho biết, dân nữ vô cùng cảm kích!"
"Uống chén rượu này rồi, trẫm sẽ nói cho ngươi!"