TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 214: 3 ngàn phá 600 ngàn, nữ binh Đại Hạ uy vũ! (1)

Sau đó bày ra trận hình đặc biệt, cưỡi ngựa nhanh chóng giết tới.

Lúc mới bắt đầu, Tôn tướng quân Đại Viêm quốc chỉ cảm thấy trận hình của bọn họ có chút kỳ quái, cũng không để ý, khinh miệt cười nói: "Lại còn dám chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết? Các binh sĩ của Đại Viêm, để cho bọn họ biết sự lợi hại của Đại Viêm!"

Sau khi phất tay, lập tức có ba vạn bộ đội kỵ binh giết ra.

"Giết nha, tiêu diệt nữ binh Đại Hạ!"

"Có ta vô địch, trận chiến này tất thắng!"

"Chúng ta là con em bất bại của Đại Viêm tộc!"

Bọn họ vô cùng tự tin.

Ba vạn đấu 3000, chênh lệch gấp 10 lần!

Một bên là nam nhân nhiệt huyết, một bên là nữ binh nhu nhược, nhìn thế nào cũng thấy hẳn là đã thắng, nhưng nữ binh Đại Hạ này không hề sợ hãi, đối mặt với ba vạn kỵ binh Đại Viêm mãnh liệt lao đến, ngược lại lựa chọn vượt khó tiến lên.

"Trận Đao Nhọn!"

Sài Ngọc Tâm hét lớn một tiếng.

"Vâng, tướng quân!"

Đám nữ binh này rút lại trận tuyến, khí thế trên người nhanh chóng ngưng kết lại với nhau.

Sau đó, dùng Sài Ngọc Tâm làm đao nhọn, nhanh chóng mãnh liệt đâm về phía ba vạn kỵ binh.

"Phá cho ta!"

Vừa mới giao thủ, ba vạn kỵ binh vọt tới đã bị đâm thủng trận hình.

Sau đó, tiếp tục bị nữ binh Đại Hạ đâm mạnh về phía trước, giống như một thanh đao chặt đứt trận hình. Dọc theo đường đi, vô số kỵ binh người ngã ngựa đổ, ngã trên mặt đất kêu rên, còn có rất nhiều binh mã ngã chết.

Tôn tướng quân Đại Viêm kinh hãi tới biến sắc: "Sao lại như vậy được?"

Hắn hoàn toàn không nghĩ đến, vừa mới đụng chạm, ba vạn kỵ binh của hắn đã rơi vào thế hạ phong.

Không tới phút chốc, nữ binh Đại Hạ đã hoàn toàn đâm xuyên qua!

Không chỉ giết ra một con đường máu mà còn lưu lại vô số thương binh!

Tiếp đó, nữ binh Đại Hạ quay đầu lại, lần thứ hai lại đâm xuyên qua, lần nữa lưu lại mấy ngàn thương binh.

Liên tục hai lần, trận hình ba vạn kỵ binh này đại loạn, triệt để bị phế.

Lần thứ nhất giao thủ đã thất bại, khiến sắc mặt Tôn tướng quân hết sức khó coi.

Chẳng qua, cũng làm cho hắn khắc sâu nhận thức sự lợi hại của một nhánh nữ binh này, cảm thấy không thể khinh thường nữa.

"Cung tiễn, bắn tên cho ta, bắn chết bọn chúng!"

Cung thủ lập tức kéo căng dây cung.

"Leng keng leng keng..."

Nhất thời cung tên như mưa, ùn ùn kéo đến.

Sài Ngọc Tâm trực tiếp suất lĩnh ba ngàn nữ binh đánh về phía Đại Viêm quân, vừa xông tới vừa hét lớn: "Bọn tỷ muội, bị động không phải thói quen của chúng ta! Bây giờ chúng ta có thể đánh thẳng tới tâm địch, đại phá quân Viêm!"

"Giết!"

Lực lượng của 3 ngàn nữ binh lại một lần nữa véo thành một sợi dây thừng.

Sau đó giống như cơn lốc, hướng thẳng đến phe Đại Viêm quân.

Những cung tên kia hạ xuống, bị gió lốc trên đỉnh đầu các nàng làm cho ngã trái ngã phải, không đả thương được bọn họ chút nào.

"Còn dám đánh tới, rõ ràng là muốn tìm chết!"

Tôn tướng quân hừ nói: "Toàn quân chú ý, giơ tấm thuẫn lên, bố trí đội hình phòng ngự, từng bước áp sát! Lão phu phải nghiền bọn họ thành bã!"

"Vâng, tướng quân!"

Thế là, tấm khiên vừa lớn vừa nặng giơ lên.

Phía sau là binh sĩ, đứng sát nhau, một người chĩa vào một người, tạo thành một bức tường người dày đặc.

Kể từ đó, từng toà tường thành chuyên phòng kỵ binh chế tạo hoàn thành.

Phía sau còn có người giơ trường mâu lên, tùy thời chuẩn bị bổ sung một thương.

Một trận hình phòng ngự như vậy, đừng nói ba ngàn kỵ binh, chính là ba vạn kỵ binh hoàn toàn có thể chống đỡ được!

Một khi kỵ binh bị ngăn chặn thì sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm!

Nhưng mà, nữ binh Sài Ngọc Tâm suất lĩnh vẫn như cũ không hề sợ hãi, xông lên như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Lúc này, Sài Ngọc Tâm giơ cao Liệt Diễm thương trong tay, quát: "Các cô nương, bày trận, hội tụ tất cả sức mạnh! Để chúng ta một hơi phá vỡ mai rùa của bọn họ, giết xuyên đại quân của bọn họ!"

"Vâng, tướng quân!"

Lực lượng của hàng nghìn cá nhân nhanh chóng tụ lại một chỗ.

Sài Ngọc Tâm vung liệt diễm thương lên, thao túng cỗ lực lượng kinh khủng này, đâm một thương về phía trước.

"Phá cho ta!"

Lực lượng kinh khủng kia, giống như viên đạn rơi về phía trước.

Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, tường thành Đại Viêm bị tạc thành một cái động lớn, trận hình phòng ngự tuyên bố bị phá.

Mà lúc này, nữ binh Đại Hạ vừa vặn thông qua một cái lỗ lớn giết vào, một đường xuyên qua binh mã Đại Viêm, một đường quá quan trảm tướng, một đường gió tanh mưa máu, một đường lưu lại thi thể khắp nơi trên mặt đất.

Đại Viêm Tôn tướng quân ngơ ngác: "Điều này... sao có thể? Sao các nàng lại mạnh như vậy?"

Hồi tưởng lại từng màn vừa rồi, trong lòng cuối cùng cũng hiểu ra, hoảng hốt thốt lên: "Đây là chiến trận! Bọn họ đã học được chiến trận!"

Cũng chỉ có chiến trận mới có thể phát huy ra uy công kinh khủng như vậy!

Ngay trong lúc hắn đang suy tư thì Sài Ngọc Tâm đã suất lĩnh nữ binh Đại Hạ giết xuyên qua rồi.

Chỉ một lần này, vậy mà đả thương mấy vạn Đại Viêm quân!

Sài Ngọc Tâm còn chưa đã nghiền, đã thống lĩnh nữ binh Đại Hạ quay đầu ngựa, chuẩn bị giết lại lần nữa.

"Buồn cười, lão phu đến gặp các ngươi!"

Tôn tướng quân giơ đao lên, chuẩn bị dùng sức một người chống cự thế tới rào rạt của nữ binh Đại Hạ, bảo vệ đội quân phía sau.

"Lão già khốn kiếp nhà ngươi, ngươi không được, mau lui xuống nuôi cháu trai đi!"

Sài Ngọc Tâm kêu lên.

"Ai da ai da! Con nít miệng còn hôi sữa, thật là tức chết lão phu mà!"

Tôn tướng quân tức giận đến tóc bạc đều phun ra, hai tay nâng đao, cao quá đỉnh đầu, hô to một tiếng: "Xem đao của lão phu, chém!"

Chỉ nghe một tiếng kinh ngạc, Tôn tướng quân chém ra đao khí khủng bố gần mười trượng!

Như một vầng trăng khuyết màu trắng uốn lượn từ trên không trung hạ xuống!

Sài Ngọc Tâm giơ cao Liệt Diễm thương, lại lần nữa hội tụ lực lượng của 3000 nữ binh, bao gồm cả lực lượng của chính mình, đâm ra một thương kinh khủng nhất: "Phá cho ta!”

Đao Khí và Thương khí xảy ra va chạm kịch liệt!

"Ầm ầm"