Thanh âm binh binh bang bang từ trong cửa động núi lửa truyền ra.
Mọi người phát hiện, theo thần kiếm sắp xuất thế, thanh âm rèn sắt kia càng ngày càng dày đặc, hơn nữa mỗi một lần âm thanh đều không giống nhau, tràn ngập cảm giác tiết tấu, giống như một khúc nhạc.
Nương theo tiếng rèn sắt, còn có tiếng kiếm reo rõ to.
"Leng keng leng keng..."
Âm thanh trong trẻo mà êm tai, truyền khắp ngàn dặm, một mực không dứt.
Theo tiếng kiếm reo truyền đến, kiếm sau lưng mọi người đều ngâm khẽ, phảng phất như đang đáp lại, cũng như đang tỏ vẻ thần phục.
Tình huống như vậy khiến lòng mọi người đều nóng lên.
"Đây tuyệt đối là một thanh tuyệt thế hảo kiếm!"
"Kiếm chưa xuất thế đã khiến kiếm trong thiên hạ phải thuần phục! Một khi xuất thế tất sẽ kinh diễm khắp thiên hạ!"
"Nếu như có thể thu được thanh kiếm này, nhất định có thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, xưng bá thiên hạ..."
"Kiếm tốt! Kiếm này, hợp với ta!"
"Thần Kiếm, nhất định phải có đức mới chiếm được!"
Trong lòng mọi người càng ngày càng kích động, chỉ sợ kiếm vừa ra, liền nhịn không được động thủ cướp.
Tuy hiện tại còn chưa động thủ, nhưng mọi người đã bắt đầu đề phòng lẫn nhau.
Thời điểm thần kiếm xuất thế, chính là lúc đại chiến!
Vì để tránh tổn binh hao tướng, Lâm Bắc Phàm đã phát ra điều lệnh, điều tất cả mười vạn binh mã trên núi trở về, trấn thủ ở biên giới kinh thành, không cho phép những nhân sĩ giang hồ này vào thành quấy nhiễu dân chúng.
Trên núi chỉ còn lại mấy vị cao thủ Tiên Thiên như Tửu Kiếm Tiên, Diệu Thủ Không Không mà thôi.
Bây giờ công việc chủ yếu nhất của bọn họ là bảo vệ ở bên cạnh Âu Dã Tử, đến khi rèn xong thần kiếm mới thôi.
Tiếng kiếm rít lên "Leng keng" càng ngày càng nhiều.
Tất cả mọi người linh cảm được, thời gian thần kiếm xuất thế sắp tới.
Vì vậy, tất cả đều không để ý sự nóng bức của núi lửa, tất cả đều tràn vào trong miệng núi lửa, đợi thần kiếm xuất thế.
Giờ phút này, rèn đúc thần kiếm đã đến thời khắc cuối cùng.
Kiếm hình đã hiện ra, đó là một thanh kiếm dài chừng bốn xích hai tấc, rộng hai tấc rưỡi(1), thân kiếm phong cách cổ xưa, toàn thân đen sì như mực, cũng không có lòe loẹt bắt mắt, còn chưa khai phong, đã sinh ra phong mang, làm cho người ta không dám nhìn.
"Kiếm tốt!"
Có người nhịn không được kêu lên.
"Đây chắc chắn là một thanh kiếm tốt, nếu không sao lại hấp dẫn tất cả chúng ta tới đây?"
Có người cười đáp lại.
Đúng lúc này, Âu Dã Tử lại ném kiếm vào trong nham thạch nóng chảy.
Mọi người phẫn nộ: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Các ngươi biết cái gì?"
Âu Dã Tử khinh thường nói: "Lão phu đang để cho nó hấp thu tinh hoa ngọn lửa trong nham thạch, hoàn thành rèn luyện cuối cùng! Chỉ cần nó hấp thu hết tinh hoa ngọn lửa, như vậy kiếm đã thành hình, trở thành Vô Song Thần Kiếm trong thiên hạ!"
Quả nhiên, theo tiếng nói của Âu Dã Tử vừa dứt, thanh thần kiếm cắm vào trong nham thạch nóng chảy kia đang nhanh chóng hấp thu tinh hoa nham thạch nóng chảy, thân kiếm nhanh chóng trở nên đỏ bừng.
Theo nó không ngừng hấp thu nhiệt lực, tất cả mọi người rõ ràng cảm giác được, bên trong nham động mát lạnh hơn rất nhiều.
Còn nham thạch nóng chảy kia, vậy mà biến thành màu đen ngưng kết lại.
Đó cũng là do tất cả sự nóng rực của dung nham đều bị thần kiếm hấp thu.
Mọi người hết sức kinh hãi, rốt cuộc đây là một thanh thần kiếm như thế nào mà ngay cả dung nham cũng có thể hấp thu được!
Đúng lúc này, mặt ngoài thần kiếm phảng phất nổ tung, theo nham thạch nóng chảy trên người tróc ra, lại biến thành thanh hắc kiếm bình thường không có gì lạ.
Cùng lúc đó, kiếm sau lưng mọi người không hẹn mà cùng bay ra.
Trận trận âm thanh kiếm reo ngân vang, sau đó chúng nó cắm xung quanh thanh thần kiếm kia, ngước 45 độ, giống như đang tỏ vẻ thần phục.
Chỉ có thần kiếm vẫn cắm thẳng vào trong dung nham, bễ nghễ vạn kiếm, tựa như là Đế Hoàng trong kiếm.
Lúc này, không cần Âu Dã Tử nói rõ, mọi người đều biết rõ.
"Thần kiếm xuất thế rồi!!!"
"Thần kiếm xuất thế, vạn kiếm thần phục!!!"
"Đương nhiên là thần kiếm xuất thế rồi!"
Âu Dã Tử cười ha hả, đắc ý nói: "Kiếm này qua tay ta, tốn hết 108 ngày! Trong đó tốn mất chín nhân chín tám mươi mốt ngày, dùng Địa Tâm chi hỏa hòa tan nó đi!"
"Sau đó, lại bị lão phu dung nhập thêm nhiều loại tài liệu luyện binh trân quý, trải qua hai mươi bảy ngày rèn đúc, hôm nay rốt cục đã vấn thế rồi! Kiếm này, là tác phẩm đắc ý nhất trong cuộc đời lão phu! Cho dù ngày sau, chỉ sợ cũng không đánh ra được một thanh thần kiếm như vậy! "
"Đúng là một thanh tuyệt thế hảo kiếm!"
Mọi người thán phục.
"Kiếm này có tên không?"
Có người hỏi.
Âu Dã Tử lắc đầu: "Còn chưa đặt tên, nhưng hai chữ thần kiếm là đủ rồi!"
Rốt cuộc có một người không nhịn được nhảy vào trong nham thạch nóng chảy đã ngưng kết, đưa tay chụp vào thần kiếm.
Thế nhưng, hắn dùng hết khí lực bú sữa mẹ, vậy mà vẫn không lay chuyển được một tia.
"Thanh kiếm này thật nặng!"
"Đương nhiên là nặng rồi!"
Âu Dã Tử đắc ý nói: "Kiếm này được rèn từ nguyên liệu chính là thiên ngoại vẫn thạch! Thiên ngoại vẫn thạch nặng đến sáu ngàn cân, cho dù bị lão phu chiết xuất tinh hoa trong đó ra rèn thần kiếm thì cũng còn lại 3000 ngàn cân! Chỉ bằng một võ giả hậu thiên nho nhỏ như ngươi, muốn lay động thần kiếm, người si nói mộng!"
"Ta không tin!"
Người kia tiếp tục rút kiếm, dùng sức quá mức, gương mặt dữ tợn.
--
(1) dài chừng bốn xích hai tấc, rộng hai tấc rưỡi: dài 1m4, rộng 25cm