TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Hôn Quân, Bắt Đầu Đưa Tặng Giang Sơn, Thành Thiên Cổ Nhất Đế

Chương 227: Thần kiếm, vậy mà nhận hôn quân làm chủ? (2)

Lại phát hiện, thanh thần kiếm này bị Lâm Bắc Phàm nắm chặt trong tay, không bị ảnh hưởng chút nào.

"Kiếm tốt! Đúng là một thanh kiếm tốt tuyệt thế!"

Lâm Bắc Phàm bắt được kiếm trước mắt, từ từ thưởng thức.

Chỉ thấy thanh kiếm này toàn thân đen kịt, cũng không có hoa văn gì phức tạp, phong cách cổ xưa tự nhiên, như tự nhiên mà thành, khiến cho hắn thích vô cùng.

Nhất là nghĩ đến thanh kiếm này dễ dàng chém giết đông đảo cao thủ như thế, lại càng thêm ưa thích.

Đối với một cao thủ dùng kiếm như hắn mà nói, có thanh kiếm này đơn giản như hổ thêm cánh.

"Leng keng leng keng..."

Thần kiếm phát ra thanh âm vui sướng, thoạt nhìn dường như rất thích chủ nhân mình chọn.

"Cái này... thật sự là thần kiếm chọn chủ sao?"

"Không ngờ thần kiếm lại chọn bệ hạ không có tu vi?"

Mọi người bối rối, hai mặt nhìn nhau, trong lòng hết sức kinh hãi.

Nếu như không phải sự thật phát sinh ngay trước mắt, bọn họ cũng không thể tin được hết thảy trước mắt.

"Âu Dã Tử, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Ngươi nói thử xem! Tại sao dù có đông đảo hào kiệt võ lâm, thần kiếm lại không chọn nhưng lại lựa chọn bệ hạ?"

"Ngươi đừng có ấp úng, mau nói chuyện đi!"

Âu Dã Tử bị thúc giục đến đầu đầy mồ hôi: "Chuyện này... Ta..."

Loại chuyện này cũng là lần thứ nhất hắn thấy, hắn làm sao nghĩ thông suốt được?

Đúng lúc này, hắn vỗ đầu một cái: "Ai da! Ta hiểu rồi! Ha ha, rốt cục ta cũng hiểu rồi!"

"Ngươi nghĩ cho rõ thì nói đi, ngươi có biết là bây giờ gấp muốn chết người không?"

"Đừng lằng nhằng nữa, mau nói đi!"

Trong tiếng thúc giục của mọi người, Âu Dã Tử như phát hiện ra một đại lục mới, mặt mày hớn hở nói: "Ta nói với các ngươi, kiếm thần chọn chủ, ngoại trừ lựa chọn cao thủ kiếm đạo có thực lực cường đại, còn có thể lựa chọn thiên tài kiếm đạo có tiềm lực xuất chúng! Mặc dù bệ hạ không tập võ, nhưng hắn có thể là kỳ tài kiếm đạo vạn chúng không có một, cho nên mới được thần kiếm tán thành, bái làm chủ nhân!"

"À thì ra là như vậy!"

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Lâm Bắc Phàm cười nhạt một tiếng, cái cớ này cũng không tệ, tránh cho hắn kiếm cớ lần nữa.

"Tuyệt đối không ngờ tới, thần kiếm lại nhận bệ hạ làm chủ!"

Tửu Kiếm Tiên cười ha hả: "Chỉ khiến lão phu hiếu kỳ là, bệ hạ, thanh kiếm này nặng đến ngàn cân, sao ngài có thể nâng lên được?"

"Còn phải nói sao?"

Diệu Thủ Không Không cười nói: "Thần kiếm tự mình cũng biết bay, giúp bệ hạ giảm bớt trọng lượng còn không dễ sao?"

Lâm Bắc Phàm gật nhẹ đầu: "Chắc là nguyên nhân này! Lúc trẫm giơ thanh kiếm này lên như không có gì, như điều khiển bằng cánh tay, hết sức đơn giản dễ dàng! Không tin, các ngươi cứ thử một lần xem!"

Nói xong, cắm thanh kiếm xuống đất.

Lại chỉ thấy thanh kiếm này một đường chìm xuống phía dưới, gần như tới chuôi kiếm mới dừng lại, khóe miệng đám người Tửu Kiếm Tiên co quắp: "Ta thấy... vẫn là không cần rồi!"

Lâm Bắc Phàm keng một tiếng, rút thanh kiếm từ dưới đất ra, vung vẩy hết sức nhẹ nhõm.

"Bệ hạ, thanh kiếm này có thể phóng ra hỏa diễm nóng rực , có thể đốt vạn vật thành tro bụi, người thử một lần xem sao?"

Âu Dã Tử hiến kế.

"Được!"

Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng vung lên, quả nhiên phóng thích ra ngọn lửa mãnh liệt.

Đem giá sách xung quanh đốt thành tro bụi.

"Kiếm tốt!"

Lâm Bắc Phàm hết sức thỏa mãn: "Thanh kiếm này toàn thân màu đen, lại có thể phóng ra hỏa diễm, giống như ngọn lửa trên chín tầng trời, cho nên trẫm liền ban tên cho nó là Huyền Tiêu Kiếm! Từ nay về sau nó sẽ là thần kiếm trấn quốc của Đại Hạ ta!"

"Huyền Tiêu Kiếm, tên rất hay!"

Mọi người đồng thanh.

Lâm Bắc Phàm sắc mặt vui vẻ: "Âu Dã Tử rèn kiếm có công, vì lẽ đó thưởng một vạn lượng vàng, thưởng năm mươi vò rượu chưng cất, một tòa phủ đệ kinh thành! Đồng thời ban thưởng phong làm Thần Kiếm Hầu(1), hết thảy đãi ngộ sẽ dựa theo Hầu tước!"

Âu Dã Tử cao hứng nói: "Tạ ơn bệ hạ! Nhưng việc cấp bách trước mắt, vẫn mong bệ hạ mau chóng phái người thu dọn lại miệng núi lửa, như vậy vi thần mới có thể tiếp tục rèn kiếm nha.”

Lâm Bắc Phàm gật đầu cười nói: "Trẫm sẽ an bài người đi xử lý!"

"Còn có Tửu Kiếm Tiên, Diệu Thủ Không Không, mọi người toàn bộ đều có thưởng!"

Sau khi ban thưởng xong tất cả công lao, Lâm Bắc Phàm liền phái người đi xử lý miệng núi lửa.

Cùng lúc đó, chuyện xảy ra trong ngày, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, truyền khắp thiên hạ.

"Hơn vạn võ giả tranh đoạt thần kiếm, vậy mà đều chết sạch?"

"Nghe nói thần kiếm quá mạnh, nặng đến hơn 3000 cân, có thể tự phóng xuất ra hỏa diễm, tiên thiên cương khí cũng không thể phòng ngự nổi! Cho nên, để đạt được thần kiếm này, tất cả mọi người đều giết đến đỏ cả mắt rồi!"

"Giết chính là thảm liệt đấy, cuối cùng toàn bộ đều chết sạch!"

"Đây đâu phải là một thanh thần kiếm, rõ ràng là một thanh ma kiếm, vừa xuất thế đã hại chết nhiều người như vậy!"

"Kỳ quái nhất là thanh ma kiếm này lại nhận vị hôn quân kia làm chủ?"

"Quả thật là ly kỳ, sao thần kiếm lại chọn hắn?"

Tuy rằng thần kiếm không rõ ràng chính tà, vừa xuất thế đã mang tới giết chóc thế nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào thanh kiếm thần này.

Vì vậy, thường xuyên có nhân sĩ võ lâm, vượt qua Hoàng Cung đi trộm kiếm.

Lúc này, có một người giết thẳng tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng uy hiếp: "Giao thần kiếm ra đây, bằng không ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!"

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh chỉ vào một bên: "Kiếm đang ở đó, tự mình đi lấy!"

--

(1) Thời xưa phong tước lần lượt từ cao đến thấp là: Công, Hầu, Bá, Tử, Nam. (Công Tước là cao nhất), còn có phong Vương cao hơn Công tước một bậc.