Sau đó lại là...
"Đùng" "Đùng"...
Mặt mũi cung nữ đầy râu ria kia đều bị xoay tròn.
Lâm Bắc Phàm vừa đánh vừa cười tủm tỉm nói: "Thương quốc hoàng đế, hiện tại không giả bộ nữa sao?"
"Đùng"
"Còn muốn liều mạng với trẫm?"
"Đùng"
"Chỉ bằng bộ dáng này của ngươi, sao có thể liều mạng với trẫm?"
"Đùng"
"Ngươi liều một cái cho trẫm xem đi!"
"Đùng" "Đùng"...
Sắc mặt cung nữ kia...
Phải nói là mặt Thương Quốc Hoàng Đế bị đánh thất điên bát đảo, không còn hình người.
Chẳng qua, hắn vẫn ngoài mạnh trong yếu như trước: "Ngươi tên hôn quân này! Đừng để trẫm nắm lấy cơ hội, nếu không nhất định thề báo mối thù này!"
Lâm Bắc Phàm trực tiếp vung một bàn tay lên.
"Còn dám uy hiếp trẫm?"
"Đùng"
"Còn dám báo thù?"
"Đùng"
"Trẫm cho ngươi mượn lá gan, xem ngươi có dám hay không?"
"Đùng"
....
Cuối cùng hoàng đế Thương Quốc cũng không chịu nổi dằn vặt, bị đánh bất tỉnh.
"Được rồi, trói hắn lại cho trẫm!"
"Vâng, bệ hạ!"
Tiếp theo Lâm Bắc Phàm tự mình dẫn đội, bắt hết các hoàng tử hoàng tôn, hoàng hậu quý phi trong hoàng cung lại. Đồng thời vẫn không quên xét nhà tịch thu tài sản, lấy đi tư khố và quốc khố của hoàng đế, tất cả đều mang đi sung công.
Một ngày này, Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn mập lên!
Lúc này, đại tướng quân cùng thừa tướng đi tới trước mặt.
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Hai vị thúc phụ, tình huống thế nào rồi?"
Đại tướng quân Sài Ngọc Lang vẻ mặt vui mừng nói: "Kinh thành đã khống chế được, tất cả quan lại quyền quý trong thành đều bị bắt đi, nhà của bọn họ cũng bị tịch thu rồi, trận chiến này toàn thắng nha!"
"Đúng là toàn thắng..." Thừa tướng Tiêu Quốc Lương cũng rất cao hứng: "Trận chiến này quả thật thắng rất đậm!"
"Bệ hạ, tình hình bên phía người thế nào rồi?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Hoàng đế Thương quốc và tất cả gia quyến đều bị trẫm bắt lại, hơn nữa quốc khố cũng bị trẫm tịch thu, chúng ta có thể thuận lợi trở về triều rồi!"
"Được!" Hai vị lão giả lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm dẫn binh áp giải đám người, nâng vàng bạc châu báu, trùng trùng điệp điệp rời khỏi kinh thành Thương quốc.
Trên đường, Lâm Bắc Phàm kéo đế quốc sa bàn ra.
Đế quốc sa bàn (sơ cấp)
Diện tích lãnh thổ: 44 vạn dặm vuông (có thể cày trọt diện tích 30 vạn dặm vuông)
Tài nguyên trong nước: 112 triệu lượng: (núi quặng sắt 2 tòa, núi mỏ than 3 tòa, núi mỏ đồng 1 tòa. .)
Nhân khẩu dân chúng: 505 vạn ( 2% người giàu, bình dân 40%, người nghèo 58%))
Sức mạnh quân sự: 60 vạn( 3 vị Tiên Thiên, 270 võ giả...)
Tổng hợp quốc lực: 790, cấp bậc tiểu quốc (Tiểu quốc)
....
So với lúc trước, lại có biến hóa rất lớn.
Trong đó, diện tích lãnh thổ gia tăng 12 vạn dặm, đây là đất đai hắn đánh xuống từ Thương Quốc. Đất có thể cày cuốc nhiều hơn 6 vạn dặm, có thể nuôi dưỡng càng nhiều người.
Tài nguyên trong nước tăng lên gần 30 triệu lượng, tổng tài nguyên phá trăm triệu, đây là thu hoạch lớn nhất của chuyến đi này.
Dân số dân chúng gia tăng lên hơn 100 vạn, đây là trước đó đã gia tăng, trên cơ bản tất cả đều là nạn dân nhận được từ lãnh thổ Mạc Quốc.
Chính vì vậy, quốc lực tăng lên rất nhiều, đạt tới 780.
"Ting! Bởi vì người chơi quốc lực tăng trưởng, cho nên thực lực tăng lên đồng bộ, ban thưởng Vạn Kiếm Quyết đỉnh cấp Vạn Kiếm Quy Tông!"
"Vạn Kiếm Quy Tông, chính là bí mật bất truyền của Kiếm Tông, là tuyệt học kiếm pháp vô thượng! Một kiếm xuất ra, kiếm khí bay vòng đầy trời, lăng lệ ác liệt vô cùng! Vạn Kiếm Như nô bộc gặp chủ, hiệu lệnh vạn kiếm không dám không theo!"
Lâm Bắc Phàm nhắm hai mắt lại, nhanh chóng hấp thu môn kiếm quyết này.
Từ uy lực mà nói, Vạn Kiếm Quy Tông hoàn toàn không kém hơn Thánh Linh Kiếm Pháp kiếm thứ 23.
Chỉ có thể nói, hai bộ kiếm pháp đều có chỗ sở trường riêng.
Kiếm pháp Thánh Linh kiếm thứ 23 dính đến phương diện tinh thần lĩnh vực, kiếm ra ngưng kết thời không, khiến đối thủ không cách nào động đậy, mặc cho người chém giết.
Vạn Kiếm Quy Tông chủ yếu nghiêng về phương diện công kích, kiếm ra kiếm khí đầy trời, khiến cho người không thể ngăn cản.
Nếu hai bộ kiếm pháp này hợp lại với nhau, uy lực sẽ khiến người ta...
Không dám tưởng tượng!!!
"Có được hai kiếm pháp đỉnh cấp, đây là muốn bồi dưỡng ta hướng về phương diện Kiếm Tiên đấy!" Lâm Bắc Phàm vừa mừng vừa sợ.
Chuyến đi này, đúng là thu hoạch vô cùng sung mãn, Lâm Bắc Phàm vô cùng hài lòng.
Ngay cả nhìn sang hoàng đế Thương Quốc bên cạnh cũng thuận mắt nói: "Gặp phải quân đội Thương Quốc, có biết nói thế nào không?"
Hoàng đế Thương Quốc mặt không chút thay đổi nói: "Biết, trẫm sẽ bảo bọn họ tránh đi!"
Lâm Bắc Phàm hài lòng gật đầu: "Biết là tốt! Thành thật phối hợp, trẫm mới thả ngươi về!"
Hoàng đế Thương Quốc nhịn không được mở miệng hỏi: "Ngươi thật sự sẽ thả trẫm... cùng vợ con già trẻ của trẫm trở về sao?"
Lâm Bắc Phàm gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, các ngươi đều lợi dụng xong rồi, giữ các ngươi lại làm gì? Chỉ sẽ lãng phí lương thực!"
"Ngươi không sợ sau khi trẫm trở về sẽ dẫn binh đánh tới sao?"
Lâm Bắc Phàm cười lạnh một tiếng: "Ngươi dám sao? Ngươi không sợ trẫm lại ngự giá thân chinh, đánh tới hang ổ của ngươi à?"
Hoàng đế Thương Quốc nhớ lại từng màn trước đó, rùng mình một cái, không nói thêm gì nữa.
Như vậy một ngày qua đi, rốt cuộc cũng gặp được đại quân Thương Quốc.
Trọn vẹn bốn mươi vạn binh mã, người đông nghìn nghịt nhìn không thấy điểm cuối, vây kín đại quân của Lâm Bắc Phàm.
Nhưng bốn mươi vạn binh mã này không dám vọng động.
Bởi vì Hoàng đế và đông đảo đại thần của bọn họ đều nằm trong tay Lâm Bắc Phàm.