"Làm càn!"
Trúc Tất Vũ giận dữ nói: "Ngươi muốn giết người của Đại Trúc ta, còn muốn ta tự ngộ ra?"
Hắn vung tay lên: "Bắn tên cho ta, bắn chết hắn!"
"Leng keng leng keng..."
Vạn tiễn cùng phát, mũi tên như mưa rơi.
Con mắt lão giả cũng không nhấc lên, chỉ thấy những mũi tên bắn tới kia bị kình khí trên người lão ảnh hưởng, vậy mà chệch hướng, bắn không trúng hắn.
"Đây là một vị Tiên Thiên mạnh mẽ!"
Sắc mặt của Trúc Tất Vũ trở nên ngưng trọng: "Nể tình ngươi tu hành không dễ, lão phu cho ngươi thêm một cơ hội, lập tức rút lui đi, nếu không lão phu không thể làm gì khác hơn là không khách khí!"
Lão giả ngẩng đầu quát: "Giao La Vân và Chu Chấn ra đây, nếu không lão phu chỉ có thể đại khai sát giới!"
"Buồn cười!"
Trúc Tất Vũ giận dữ: "Mau lấy Trảm mã đao của lão phu ra đây. Hôm nay lão phu muốn đích thân ra tay tru sát tên này!"
"Vâng, tướng quân!"
Lập tức có hai người khiêng một thanh đại đao đi tới.
Một tay Trúc Tất Vũ cầm Trảm Mã Đao, từ trên thành lâu nhảy xuống, mang theo sát khí ngập trời giết tới.
Ánh mắt lão giả hờ hững: "Kiến càng lay cây, không tự lượng sức!"
Trực tiếp phất tay đánh ra một chưởng!
Một chưởng này nhìn bình thường không có gì lạ, thế nhưng lại đột nhiên xuyên qua thời không đánh vào trên người Trúc Tất Vũ.
Trực tiếp đập hắn vào thành lâu, tạo ra một cái hố, không biết sống chết.
Mọi người kinh hãi tới biến sắc: "Mau cứu tướng quân!"
Bốn người từ trên thành lâu nhảy xuống, bọn họ đều là cao thủ Tiên Thiên Đại Trúc.
Thạch Thương Hải tướng quân phất phất tay: "Người này đến không có ý tốt, chúng ta cũng ra tay, giúp Trúc tướng quân một tay!"
"Vâng, tướng quân!"
Vì vậy, lại có bốn vị Tiên Thiên đánh tới.
Như vậy, đã có tám vị Tiên Thiên rồi!
Nhưng lão già không hề sợ hãi, cẩn thận phân biệt, cuối cùng cũng tìm được mục tiêu của chuyến đi này, vui vẻ nói: "Hai người các ngươi chính là La Vân và Chu Chấn phải không? Đầu của các ngươi, lão phu muốn!"
"Nói khoác không biết ngượng! Hôm nay ta thay trời đất thu phục ngươi!"
La Vân cả giận nói.
"Chẳng muốn phí nước bọt với các ngươi! Kiếm đến!"
Lão giả quát, hộp kiếm sau lưng lão mở ra, một thanh kiếm toàn thân đen kịt từ đó bay ra, rơi vào trong tay lão giả.
Hai tay lão giả cầm kiếm, ngọn lửa hừng hực từ đó bốc lên, sau đó dùng sức chém một cái!
Hỏa diễm đầy trời tuôn ra, sóng nhiệt cuồn cuộn đánh tới!
Tám vị Tiên Thiên kia bị sóng nhiệt đánh trúng, miệng phun máu tươi rơi xuống, nằm trên mặt đất kêu rên.
Mọi người khiếp sợ thất sắc!
Lão giả thật kinh khủng!
Thần kiếm thật kinh khủng!
Vẻn vẹn một kích, đã đánh 8 vị Tiên Thiên trọng thương!
Thạch Thương Hải tướng quân đứng trên thành lâu, sắc mặt xanh lè bờ môi trắng bệch, khóe miệng vểnh lên, một câu cũng không dám nói.
Trúc Tất Vũ vừa mới từ trong thành lao ra, thấy một màn này, lặng lẽ chuồn trở về.
Keng một tiếng, kiếm quay về hộp kiếm.
Lão giả mặt không biểu cảm đi tới trước mặt một cường giả hộc máu: "Ngươi chính là La Vân? Mạng của ngươi, lão phu nhận!"
Nói xong giơ tay chém xuống, dễ dàng ngắt lấy đầu La Vân.
"Ngươi chính là Chu Chấn? Mạng của ngươi, lão phu cũng muốn!"
"Đừng! Đừng giết ta..."
"Ngươi không có lựa chọn nào khác đâu!"
Lão giả ấn chặt đầu Chu Chấn, sau đó đem hai cái đầu bỏ vào trong bao đồ, cầm sau lưng bỏ đi.
Mọi người trơ mắt nhìn cảnh tượng này, không dám ngăn cản!
"Người này... Rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
"Lão đầu có thực lực cường đại... Thần kiếm màu đen có thể phun lửa, ta nhớ ra rồi!"
Có người kinh hô: "Vị lão giả kia là Kiếm Lão, đã đầu nhập vào Đại Hạ!"
"Thanh kiếm kia chính là thần kiếm trấn quốc Huyền Tiêu kiếm của Đại Hạ!"
"Người của Đại Hạ cùng kiếm của Đại Hạ?"
Hai người Thạch Thương Hải và Trúc Tất Vũ nhìn nhau.
Vừa rồi còn thương lượng đi tấn công Đại Hạ, kết quả người ta phái một cao thủ tới liền đem bọn họ thu thập!
Mạnh quá mức thái quá!
"Đại Hạ... Không thể làm địch đâu!"
Hai ngày sau, Kiếm Lão mang theo hai cái đầu người đẫm máu trở về phục mệnh.
Lâm Bắc Phàm rất hài lòng, sai người chuyển giao cho Hoàng Đế Đại Nguyệt.
Hoàng Đế Đại Nguyệt xem cũng vô cùng hài lòng, tuy rằng quốc gia mất rồi, quyền thế đã không còn, thế nhưng lại làm cho hai gia hỏa ăn cây táo rào cây sung này mất mạng, coi như là xả được cơn tức giận.
Mới vừa ra cửa, chuẩn bị đi giải sầu, lại đụng phải bốn nam tử trung niên khí chất bất phàm.
Trong đó có ba người, ánh mắt nhìn hắn có chút bất thiện.
"Các ngươi là ai, muốn làm gì?"
Hoàng Đế Đại Nguyệt có chút sợ hãi, dựa vào hộ vệ bên cạnh, ra vẻ ngoài mạnh trong yếu nói: "Ta nói cho các ngươi biết, ta chính là Nguyệt quốc công, các ngươi không được làm bậy!"
Bọn họ khinh thường cười ha hả.
"Chậc! Ngươi là Công Tước, nơi này của chúng ta ai mà không phải chứ!"
"Trước kia còn sợ ngươi ba phần, hiện tại ngươi đều trở thành tù nhân, có gì đáng sợ chứ?"
"Ngươi chiếm đoạt quốc gia của ta, nay nước của ngươi mất rồi!"
"Đại Nguyệt Hoàng Đế, ngươi không ngờ mình cũng có ngày hôm nay chứ!"
"Nghe giọng điệu của các ngươi, chắc hẳn các ngươi chính là đám người Mạc Quốc Công và An Quốc công.” Hoàng Đế Đại Nguyệt không biết từ đâu đến cảm giác ưu việt, ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý nói: "Trẫm mặc dù thất bại, nhưng nói thế nào thì cũng từng là Hoàng Đế Đại Quốc, cao hơn các ngươi một bậc! Nhìn thấy trẫm, còn không mau chóng dập đầu hành lễ?"
Bốn vị Hoàng Đế đưa mắt nhìn nhau, sau đó xắn tay áo lao tới.
"Này thì dập đầu hành lễ với ngươi!"
"Này thì quỳ xuống với ngươi!"
"Này thì ta cho ngươi đắc ý này!"
Hoàng Đế Đại Nguyệt chạy trối chết: "Ai da! Sao các ngươi còn động thủ? Đều là người từng làm Hoàng Đế, sao còn ngang ngược vô lý như vậy, không biết nặng nhẹ? Dừng tay!"
"Các ngươi mau dừng tay!"
"Bởi vì nhìn thấy ngươi liền nổi giận, không đánh ngươi một trận thì ý niệm không thông!"