"Hay cho một tên cuồng đồ!!!"
"Tửu Kiếm Tiên, đừng cho rằng ta sợ ngươi! Hôm nay ta muốn báo thù cho con em Lưu gia ".
"Sau ngày hôm nay, trên đời này không còn Tửu Kiếm Tiên!"
Ba vị Tiên Thiên, hung ác đánh tới phía Tửu Kiếm Tiên.
"Bệ hạ, Tửu Kiếm Tiên lấy một địch ba, chỉ sợ không địch lại, chúng ta đi trợ trận!"
"Đại tướng quân Sài Ngọc Lang chắp tay, sau đó lao ra ngoài."
"Ta cũng đi trợ trận! Dám tới phá hư đại điển, không muốn sống nữa!"
Sài Ngọc Tâm theo sát phía sau.
Lưu công công không có làm bậy, thủ hộ bên người Lâm Bắc Phàm.
Đúng lúc này, đầu đám cường giả phá hoại nhao nhao rơi xuống đất, không chút phản kháng nào liền bị giết chết.
Cũng không phải Lâm Bắc Phàm xuất thủ, mà là Bạch Trúc xuất thủ.
Nàng ra tay quá nhanh, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người màu trắng lướt qua.
Trong điển lễ, một mảnh huyết vũ tinh phong.
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh quan sát hết thảy.
Có lúc, đối mặt với bên ngoài phải cơ bắp sáng ngời, nói cho người khác biết, Hạ quốc hắn hoàn toàn có thực lực xưng là Đại Quốc.
Không chỉ thực lực các phương diện cường thịnh, cao thủ Tiên Thiên cũng không thiếu.
Các ngươi dám đến, thì phải chuẩn bị thật tốt cho cái chết.
Lúc này, quả nhiên mật thám các quốc gia đều vô cùng khiếp sợ.
Hạ quốc vậy mà vô thanh vô tức có thêm hai vị Tiên Thiên cao thủ, hơn nữa thực lực thoạt nhìn đều cường hãn như thế, tình báo có chút sai lầm!
Vốn còn có chút tâm tư, hiện tại tất cả đều không có, biết điều làm khán giả.
Sau một lát, những cường giả đến phá hoại khác đều đã bị giết sạch, chỉ còn lại ba vị Tiên Thiên.
Ba vị Tiên Thiên kia linh cảm không ổn, không chút do dự chạy trối chết.
"Khoản sổ sách này tạm thời ghi nhớ!"
"Ngày sau tất báo!"
"Các ngươi chờ đó cho bổn tọa!"
Nếu như cao thủ Tiên Thiên một lòng muốn chạy trốn, cao thủ cùng cấp rất khó đuổi kịp.
Đám người Sài Ngọc Lang, Tửu Kiếm Tiên còn phải bảo vệ Lâm Bắc Phàm, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người này rời đi, bất lực.
"Chúng ta không chém chết cuồng đồ, xin bệ hạ thứ tội!"
Lâm Bắc Phàm phất phất tay: "Không sao, kẻ đáng chết một tên cũng chạy không thoát!"
Ba đạo kiếm khí khủng bố đã chém về phía đế quốc sa bàn.
Trận chiến này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ.
"Khá lắm, còn ai dám tới phá hủy đại điển?"
"Ba vị Tiên Thiên, hơn mười vị cao thủ nhất lưu, vậy mà thất bại!"
"Ai có thể nghĩ đến Hạ quốc vô thanh vô tức có thêm hai vị Tiên Thiên, trong đó có một vị là Tửu Kiếm Tiên giết người như ngóe, một vị khác lại là sát thủ Tiên Thiên, đều là cường giả Tiên Thiên!"
"Khá lắm! Hạ quốc có năm vị Tiên Thiên, về sau thật sự không thể đắc tội nữa rồi!"
"Quốc gia Đại Hạ thật sự muốn quật khởi rồi!"
Mọi người thổn thức không thôi.
Ban đầu điểm yếu lớn nhất của Hạ Quốc vốn là khuyết thiếu cao thủ hàng đầu.
Hiện tại đã hoàn toàn bổ sung, có đủ tư cách đứng sừng sững ở nhóm đại quốc, ba đại thế gia cũng nhận được tin tức, hoàn toàn lác mắt.
Không ngờ bố cục không chút sơ hở lại thất bại.
Theo lý mà nói thì bố cục này hẳn là thành công, bởi Hạ quốc chỉ có ba vị Tiên Thiên, bọn họ có ba người, ba đánh ba hoàn toàn có thể ngăn chặn bọn họ, những người còn lại đi phá hoại, cam đoan sẽ náo đến long trời lở đất.
Chỉ cần đại điển này không thể tiếp tục, bọn họ coi như thành công.
Nhưng ai ngờ, Hạ quốc lại có thêm hai vị Tiên Thiên, một vị trong đó vẫn khiến bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vì vậy, kế hoạch thất bại.
Tổn thất mấy chục cao thủ nhất lưu mặc dù khiến bọn họ có chút đau lòng, nhưng còn không phải là không thể tiếp nhận.
Điều khiến bọn họ lo lắng nhất vẫn là ba vị Tiên Thiên kia.
"Không có tin tức của bọn họ sao?"
"Khởi bẩm đại nhân, trước mắt không có!"
"Không phải đã nói bọn họ trốn rồi sao, sao còn chưa có tin tức gì?"
"Bọn chúng quả thật đã chạy thoát, nhưng..."
"Ta mặc kệ, lập tức đi tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"
Ba ngày sau, ba vị Tiên Thiên chạy trốn kia rốt cuộc đã tìm được, tìm thấy ở một nơi hoang dã.
Đã chết rồi, ngoại trừ đầu lâu còn nguyên vẹn ra thì những bộ phận khác đều bị dã thú ăn sạch, hài cốt không còn, tử trạng vô cùng thê thảm.
Ba đại thế gia sau khi biết tin tức này lập tức nổi giận.
Lúc này, đại điển đã kết thúc, mọi người đều có trách nhiệm riêng.
Bởi vì kênh đào đã thông, không cần lao lực nữa, cho nên một phần công nhân đào sông đi khai hoang làm ruộng, một bộ phận khác trở về xây dựng hoàng cung mới cho Lâm Bắc Phàm, dựng hoàng cung hoàn toàn dựa theo quy mô Hoàng triều xây dựng, vô cùng to lớn.
Cho dù có mấy chục vạn công nhân, lại thêm thần khí xi măng xây nhà, chỉ sợ cũng cần hai ba năm mới có thể hoàn thành.
Trong đó vận dụng vật lực, chỉ sợ phải vượt qua ngàn vạn lượng, quốc khố vương triều cũng không chống đỡ nổi.
Khổ dân tổn tài nha, nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn khư khư cố chấp như cũ.
Mặc kệ có bao nhiêu thanh âm phản đối, toàn bộ trấn áp xuống.
Tiếng xấu Hôn quân, bên tai không dứt.
Người khác mắng càng dữ, Lâm Bắc Phàm càng hăng hái.
"Truyền lệnh của trẫm, thu thập rượu ngon món ngon thiên hạ!"
"Chỉ cần là rượu ngon mà trẫm chưa từng uống qua, thưởng một trăm lượng bạc! Nếu đưa lên phương pháp chưng cất rượu, thưởng ngàn lượng bạc! Nếu như nguyện ý ủ rượu cho trẫm, quan to lộc hậu sẽ được ban! Mỹ vị, cũng tương tự như thế!"
"Vâng, bệ hạ!"
Có người lĩnh chỉ.