Một đám người vây quanh bếp lò, một tay dùng đũa kẹp lấy thịt bò, một tay khác cầm lấy màn thầu của phu thê Trần thị bắt đầu gặm.
Nữ tử là người giang hồ, từ trước đến nay hành sự luôn thoải mái, thêm cả việc mớ thịt này là của nàng ta bỏ ra, không có gì cố kỵ, lúc này đã mặc kệ lễ nghi cùng hình tượng gì đó, thoải mái ngoạm lấy một miếng thịt lớn.
Ban đầu, cả nhà Trần Hán còn có chút câu nệ, dù sao bọn họ cũng chỉ đóng góp màn thầu vào, tiên sinh cùng nữ hiệp lại vốn là người có ân với mình, hiện tại còn phải nấu cơm cho cả nhà bọn họ, tự cảm thấy băn khoăn.
Tuy nhiên, trù nghệ của Tống Du đã đi trước thời đại này, mỹ thực trước mắt, một chút câu nệ ấy cũng đã giảm đi mấy phần.
Tay nghề Tống Du thật sự không còn gì để nói.