"Từ đây đến An Thanh vẫn còn mấy chục dặm đường núi, cứ đi bình thường, cho dù có thể đến đó, ta sợ người cũng không vào thành kịp." Nữ tử nói với Tống Du,"Nếu đoạn đường này đổi sang cưỡi ngựa, có lẽ có thể vừa kịp vào thành, chỉ đáng tiếc không thể nhìn ngắm phong cảnh tú lệ trên đường tới An Thanh, các hạ muốn lựa chọn như thế nào?"
"Tại hạ là đi du ngoạn, vốn cũng muốn được xem thêm nhiều phong cảnh sơn thủy hữu tình."
"Lựa chọn sáng suốt."
Nữ tử dẫn ngựa đi lên phía trước: "Nghe sư phụ ta nói, từ Lăng Ba đến An Thanh, ở đoạn đường cuối cùng tiếp giáp với An Thanh, có một cung đường khoảng chừng mười dặm trông như một dãy các bức tranh tuyệt mỹ nối liền trải dài, từ sớm đến tối phong cảnh luân phiên xoay chuyển mỗi nơi một vẻ, vô cùng kỳ diệu.
Huống hồ bây giờ có số lượng lớn nhân sĩ giang hồ tràn vào An Thanh, An Thanh cũng xem như thường xuyên có du khách đến, khách điếm quán trọ cũng nhiều, có khi vẫn không chứa được nhiều người như vậy, chỉ sợ mấy ngôi miếu rách nát ngoài thành đều chật ních, vào thành càng không có chỗ ở."