Tống Du bẻ gãy vài nhánh cây vừa mới mọc ra vào mùa xuân, dáng dấp không dài, tinh tế lại non nớt, dùng để kết thành một quả cầu rỗng ruột trong lúc tiện ray, nhìn trái nhìn phải một chốc, không hài lòng lắm, dù sao lúc đi đường cũng nhàm chán, thế là lại vứt bỏ, một lần nữa kết thêm hai cái, sau đó chọn lấy một cái trong lòng thấy thích, bỏ vào bên trong túi ống.
Tuy là ung dung nhàn tảng như thế, hái quả bóc cỏ, nhưng thật ra cũng không làm trì hoãn việc đi đường, trái lại còn tìm được không ít niềm vui thú trên đường đi.
Trong thoáng chốc giống như trở lại thời thơ ấu.
Khi đó bất luận là đi đâu, dù đường có dài bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần là đang đi trên đường, thì dù đồng ruộng bên đường, hay cây cối trong rừng, đều có vô vàn niềm vui thú.
Khi đó, đi đường chưa từng là vì đi đường.