Câu trả lời của từ Yến tử rất giống thói quen nói chuyện của Tống Du, suy nghĩ một lúc rồi nói liên tục: "Ta vốn e ngại đi về phương nam quá xa, lại sợ phải bay cùng với những con chim én khác, càng sợ là dù tìm kiếm rất lâu cũng không thể nào tìm thấy, tuy nhiên chặng đường vừa qua đồng hành cùng tiên sinh, đã làm ta cảm thấy nơi vốn cảm thấy rất xa thì ra cũng không phải là quá xa, sơn ngoại hữu sơn tuy có khác biệt, nhưng bản chất không khác nhau nhiều lắm, suy nghĩ cẩn thận hơn, đi về phương nam vốn là tập tính trời sinh của tộc ta, đối với phương trời rộng lớn ngoài kia, ta cũng nên đi chiêm ngưỡng một phen mới đúng."
"Kỳ thật một mình cũng rất tốt." Tống Du cười nói,"Tuy nhiên có thể được như ngươi nói thì càng tối ưu hơn.
Bởi sau khi đi ra ngoài một chuyến, ngươi có lẽ sẽ cảm thấy ra ngoài giao lưu nhiều hơn mới tốt, cũng có thể sau khi đi ra ngoài một chuyến, ngươi lại cảm thấy một mình mới là tốt nhất, tóm lại phải thử đi ra ngoài, có sự so sánh mới biết được."
"Nếu ta trở về, vẫn cảm thấy một mình mới tốt, ta sẽ làm giống như tiên sinh đã nói, tuân theo nội tâm của mình.
Nếu ta trở về cảm thấy thiên địa rộng lớn, niềm vui thú vô hạn, ta cũng sẽ làm theo lời tiên nói, tuân theo nội tâm mách bảo."