Trên bệ thần, tượng thần Lôi Công tỏa ra ánh sáng lung linh.
Tượng thần lúc đầu được to cứng ngắc dần dần trở nên tự nhiên, góc cạnh lúc đầu cứng rắn cũng dần dần trở nên nhu hòa đi rất nhiều, con mắt tượng có thần quang lóe lên, giống như lôi quang chợt hiện trong đêm, tượng đất giống như từ từ sống lại, một đôi mắt thẳng nhìn chằm chằm phía dưới, có uy nghiêm doạ người.
"Người nào gọi ta?".
Một tiếng nói như sấm rền điếc tai quanh quẩn bên trong miếu, nghe vào trong tai, như có tiếng sấm đan xen.
Mèo Tam Hoa đã trốn ở phía sau chân của đạo nhân, chỉ lộ ra một nửa đầu, một con mắt, lặng lẽ quan sát, tròng mắt trợn trừng lên.