Nam tử dừng một cái, nhìn Tống Du ăn mặc giản dị, chọn rượu tửu cũng là loại rẻ nhất, cười nói,"Huynh đài chắc hẳn cũng là một vị đại tài tử bụng có thi thư, chỉ là không biết tại hạ có thể có nhãn duyên này hay không, trước thưởng thứ đại tác của huynh đài một lần? Cũng xem như để huynh đài tham chiếu một hai.".
"Túc hạ hiểu lầm.".
Tống Du thành thật nói,"Tại hạ không rành về làm thơ viết chữ.".
"Đó chính là phải bỏ tiền...".
Nam tử nhất thời lộ ra vẻ hâm mộ, nói: "Thật ao ước huynh đài, nghe nói đi lên trên lầu sẽ nghe được rõ ràng hơn nhiều so với ở dưới lầu, huống chi Vãn Giang cô nương có dung mạo vô song, có thể thấy tận mắt nàng dùng tay mềm đánh đàn, chắc hẳn sẽ có cảm giác không giống như cách một tầng lầu lắng nghe cầm âm.