Một vài tên tí hon khi thấy vậy, có kẻ vùng dậy chống cự, có kẻ không biết làm gì, có kẻ vẫn tiếp tục chửi rủa, cũng có kẻ liên tục cầu xin tha mạng.
Con mèo Tam Hoa lúc này dường như không hiểu bọn chúng nói gì, chỉ chắn ở cửa nhỏ bên tường, trên mặt là biểu cảm thường thấy của loài mèo, lúc thì cúi đầu nhìn bọn chúng, khịt khịt mũi, lúc thì duỗi chân, nhẹ nhàng vuốt ve lên người bọn chúng, lúc thì ngoảnh đầu sang hướng khác, giả vờ nhìn về phía khác, cho chúng cơ hội chạy trốn qua cửa nhỏ kia.
"Mèo Tam Hoa đừng trêu chọc bọn họ nữa, bọn họ không phải là chuột!"
Tống Du vẫn ngồi trên giường, cúi đầu nhìn những người tí hon kia:
"Nếu các ngươi trả lời ta hai câu hỏi, ta sẽ thả các ngươi về!"