Thần sơn càng lúc càng gần, khi ngẩng đầu nhìn lên, nó gần như chiếm cứ toàn bộ tầm mắt.
Lúc này, phần lớn thân thể của ngọn núi thần mà mắt thường có thể nhìn thấy đều được khoác lên mình lớp áo trắng như tuyết, phần màu đen nhìn thấy trước đó ở đèo Thiên Sơn đã sắp bị bọn họ vượt qua.
Xung quanh gần như không còn nhìn thấy cây cối nữa, mặt đất toàn là đá vụn màu xám tro gần như đen kịt, chỉ có điều bên cạnh số ít những tảng đá lớn, mới có thể mọc lên một cây nhỏ bé đáng thương nhưng lại cứng cỏi.
Một số nơi khuất nắng tích tụ tuyết đọng.
Chim yến đang loay hoay bước đi trên mặt đất."Hừ..."