Câu chuyện này không hề dài.
Đương nhiên đã bỏ qua phần của Vương Thiện Công, không kể hắn được Vương Thiện Công nhờ vả đi tìm Tam Hoa nương nương, chỉ nói hắn nhìn thấy một ngôi miếu mèo thần ở đó, còn có một tiểu thần mèo trong ngôi miếu ấy, ban đêm hắn tá túc lại nói chuyện với thần mèo thì mới biết thần mèo cũng rất vất vả, tận tâm, giúp con người bắt chuột, sau đó xuống núi xác nhận, đích thực là như thế.
Có lẽ chính vì loại bỏ đoạn giao tiếp với Vương Thiện Công và những rắc rối của thần mèo khi đối mặt với việc tự hưởng hương khói dân gian, hoặc có lẽ vì kỹ năng kể chuyện của Tống Du không xuất sắc, cũng không có gì quá bất ngờ, thú vị, cho nên những đứa trẻ không có nhiều phản ứng như trong quá trình nghe kể những câu chuyện trước, có đứa sau khi nghe xong còn tỏ ra không quá tin tưởng.
Lại có mấy đứa cảm thấy tiểu thần mèo biết nói chuyện rất đáng yêu.
Cũng may Tống Du coi như là đã qua cửa này, đúng lúc sắc trời dần tối, bên trong con đường làng bên cạnh lần lượt truyền đến tiếng gọi, những đứa bé này nghe xong, lập tức nhanh chân chạy vội trở về, ríu rít như một đàn chim sẻ.