Sau khi ăn điểm tâm.
Tống Du đã đứng ở cửa ra vào, đặt hành lý lên lưng ngựa, quay người nói tạm biệt với người sau lưng:
"Đa tạ chủ nhà đã nhiệt tình chiêu đãi, cũng đa tạ lão tiên sinh thông báo cho ta biết tình huống của con đường phía trước, tại hạ xin cáo từ."
"Đa tạ cái gì chứ! Nhờ có tiên sinh, mới bảo vệ được đứa nhỏ nhà ta, trong nhà cũng nghèo, không có nhiều tiền tài, chỉ có chút tiền đồng này, là một chút tâm ý, gửi tiên sinh mua chút nước uống trên đường." Chủ nhà lấy ra một xâu tiền đồng nhỏ đưa về phía Tống Du, đưa cho hắn, vừa quẫn bách lại có chút miễn cưỡng,"Tiên sinh xin đừng ngại ít."
"Túc hạ đã mời lão tiên sinh, tại hạ bất quá lúc đi ngang qua ngẫu nhiên gặp được, chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, thuận tay nên làm, sao có thể để túc hạ tiêu tốn gấp đôi?" Tống Du tất nhiên nhìn thấy sự miễn cưỡng trên mặt chủ nhà, Tống Du lúc này khác biệt so với Tống Du miệng lớn ăn cơm vào hôm qua, cự tuyệt đến dứt khoát lại thản nhiên, nhưng cũng không nói thêm gì nữa,"Xin hãy thu hồi."