"Hừ..."
Gió núi thổi xào xạc trong rừng.
Trong chốc lát, Hoắc Nhị Ngưu như nghe thấy tiếng nói đã từng mơ thấy trong ngôi miếu hoang đêm đó, vẫn êm dịu như vậy.
"Trước đây, ngươi mang trong lòng tà niệm, đã lấy được bảo vật không thuộc về mình, nên tâm không yên.
Nay tà niệm đã trừ, cây gậy tre này chỉ có thể đánh yêu ma tà quái, vô dụng đối với con người, nên tặng cho ngươi.