“Chỗ này của chúng ta đang tiến hành xây dựng quy mô lớn, thiếu lương thực, thiếu quần áo và thiếu tiền, cái gì cũng thiếu hết, chỉ cần bọn họ cống hiến mấy thứ như tiền, lương thực và ảo bông của mình để xây dựng, ai cống hiến nhiều thì chúng ta sẽ cho người đó độc quyền bán xi măng, có thể tiêu thụ xi măng của triều đình chúng ta!”
“Bằng cách này, vật tư của chúng ta không phải đã được giải quyết rồi sao?”
Mọi người đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Có thể cầm được độc quyền bán xi măng dù sao cũng chỉ là số ít người, không cầm được quyền bán xi măng cũng không sao, chỉ cần cống hiến to lớn thì vẫn sẽ có hồi đáp như cũ!”
“Chúng ta có thể đặt ra thật nhiều chính sách ưu đãi về thuế trong thành phố để trao tặng lại cho những người đã cống hiến này! Ví dụ như miễn thuế trong ba năm, giảm một nửa thuế trong năm năm… chắc chắn sẽ thu hút nhiều thương nhân đến đây để mở xưởng làm ăn, kéo theo kinh tế ở nơi này phát triển, lại giải quyết được vấn đề công việc và cái ăn của rất nhiều người.”