“Lần này lão phu trở về một là bởi lão phu cũng già rồi, người già thường nhớ nhung cố hương, hi vọng được lá rụng về cội! Hai là bởi lão phu muốn chứng kiến Đại Võ hưng thịnh, trong lòng lão phu cũng được an ủi! Hi vọng tấm thân tàn này có thể báo đáp triều đình, mong thừa tướng đại nhân cho thảo dân một cơ hội!” Lão giả chắp tay, thành khẩn nói.
Diêu Chính ngồi bên cạnh bảo: “Thừa tướng đại nhân, thầy ta vẫn luôn trung thành với Đại Võ, năng lực lại xuất chúng, chỉ thiếu một Bá Nhạc! Hi vọng đại nhân cho hắn ta một cơ hội!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Tấm lòng của lão tiên sinh và năng lực chấp chính của ngươi ta cũng nhìn thấy rồi, đúng thực là một người tài! Ta sẽ tiến cử ngươi vào triều đình làm quan, để ngươi phát huy bản thân!”
Lão giả phất tay: “Vào triều làm quan thì thôi, năm ấy lão phu đã từ chức, cũng coi như là một người thất bại! Hiện giờ mọi người trong triều đều giỏi giang, còn lão phu thì đã già nên không đấu được với bọn họ đâu, thế nên ta vào làm quan cũng chẳng có ý nghĩa gì, đã thế còn buồn bực hại thân thể!”
Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Thế lão tiên sinh có ý gì…”