“Chỉ là chuyện này có lợi cũng có hại!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay bảo: “Bệ hạ, thái tử Đại Hạ ở trong tay chúng ta, trên cơ bản đã mất đi giá trị, cũng không còn cách nào nhận được vật tư bồi thường từ trong tay Đại Hạ nữa.”
“Quả thật đã không còn tác dụng gì, ái khanh, ngươi xem, khi nào thì thả hắn ta về, thêm một mồi lửa, lửa cháy thêm dầu vào tình thế ở Đại Hạ?” Nữ đế mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy vẻ xấu xa.
“Bệ hạ, vậy phải xem các hoàng tử Đại Hạ đấu đá nhau thế nào đã!”
Lâm Bắc Phàm cũng mỉm cười: “Bây giờ, vì tranh giành hoàng vị tất nhiên bọn họ sẽ đấu đến ngươi chết ta sống, đồng thời cũng sẽ nhân cơ hội tiêu diệt phe phái của thái tử! Ngay khi các thế lực đánh đến ngang cơ, chúng ta sẽ thả thái tử Đại Hạ về, cho bọn họ đánh càng ác chiến hơn, càng dữ dội hơn!”