“Tiểu huynh đệ, ngươi cho ta bái kiến lão tiền bối Kiếm Ma được không? Thân là một người dùng kiếm, nếu không được bái kiến tiền bối thì quả thực là nỗi tiếc nuối cả đời! Xin ngươi đấy!” Kiếm tiên hơi kích động và cũng hơi thấp thỏm.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái cũng mong chờ.
Lâm Bắc Phàm bĩnh tĩnh đáp: “Không có cơ hội rồi, hắn đã chết!”
Kiếm tiên kinh ngạc: “Hắn chết rồi ư? Sao lại chết? Một người mạnh như thế…”
“Người ở đời có ai không chết? Dù ngươi có độc nhất vô nhị, có đẹp nhất thiên hạ thì đến tuổi vẫn phải trở về với cát bụi thôi! Dù ngươi là một thế hệ thiên kiêu, có tu vi tinh thông thì đến tuổi ngươi vẫn hóa thành nắm đất! Chẳng có ai địch lại được năm tháng cả đâu!” Lâm Bắc Phàm nói.