Lão thần nghiêm túc nói: “Trận đấu hôm nay, Lâm Bắc Phàm đã đánh bại các tài tử của chúng ta, khí thế của Đại Võ tăng mạnh, còn chúng ta thì giảm sút! Thế nên trận đấu ngày mai chắc chắn Đại Võ sẽ càng mạnh hơn, còn chúng ta sẽ yếu đi, chênh lệch là quá lớn, chúng ta muốn thắng cũng chẳng dễ dàng gì đâu! Điều đáng sợ nhất là Lâm Bắc Phàm, tài của hắn đúng là kinh người! Muốn đánh bại Đại Võ, Lâm Bắc Phàm là một ngọn núi không thể không vượt qua!”
“Hắn có mạnh nữa thì cũng chỉ có một mình!”
Tam hoàng tử nói.
“Đúng là hắn chỉ có một mình, nhưng ai biết được hắn còn có bản lĩnh gì chứ?”
Lão thần thở dài: “Chúng ta chưa từng thấy hắn đánh đàn, cũng không biết hắn biết đánh đàn, kết quả hắn đã chơi một bài [Thương Hải Nhất Thanh Tiếu] đó thôi! Chúng ta chưa từng thấy hắn chơi cờ, cũng không biết hắn biết chơi cờ, kết quả hắn lấy một địch năm, đánh bại các tài tử Đại Viêm chúng ta!”