Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa lắc đầu: “Khả năng đâu chỉ có thể! Vì một khi chuyện này hình thành quy mô sẽ sinh ra hiệu ứng tập trung! Người thích ăn uống sẽ đến phố ăn uống! Người thích vui chơi sẽ đến phố vui chơi! Người muốn mua đồ sẽ đến phố mua bán, làm ăn sẽ chỉ càng ngày càng tốt lên! Buôn bán tốt rồi, hiển nhiên người làm cũng sẽ nhiều lên!”
“Giống như chợ đông và chợ tây vốn dĩ xây dựng xong đều không có người, nhưng khi người khác biết có thể mua được vật đẹp giá rẻ hai nơi này thì nó cũng đã trở nên náo nhiệt hơn!” Vương đại nhân cười bảo.
“Chính là như thế! Kinh tế vỉa hè liên quan đến dân sinh, Vương đại nhân đi làm trước đi, dù sao đối với quan phủ chúng ta mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì, làm không xong cũng không có thiệt hại, nhưng nếu như làm tốt vậy đó chính là chiến tích rất lớn!”
“Phủ thừa đại nhân nói đúng, hạ quan sẽ đi sắp xếp ngay!” Sau khi Vương đại nhân trở về đã lập tức bắt tay vào làm.
Toàn bộ các con phố ở kinh đô đều đã được quy hoạch lại, cuối cùng được phân loại và chia thành các con đường, các sạp hàng với kích cỡ ngang nhau được để dành cho dân chúng bày sạp ven đường buôn bán.